Trợ lý Trần đứng bên cạnh trề môi, ngoảnh đầu nhìn nơi khác.
Không thể nào nhìn họ được.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn Châu Dị, hờ hững mở lời."Sếp Châu, phiền anh tránh ra."
Châu Dị lại lần nữa cúi đầu, như sắp chạm nhẹ vào trán Khương Nghênh, trầm giọng nói:"Vợ."
Khương Nghênh chau mày, lùi ra sau một chút, tránh đến gần Châu Dị, lách người bước đi.
Châu Dị: "..."
Đưa mắt nhìn theo Khương Nghênh đang vào nhà vệ sinh nữ, trợ lý Trần tính tiền cho cô gái lúc nãy thuê đến rồi rời đi, sau đó anh bước đến trước Châu Dị."Sếp Châu, mợ vào nhà vệ sinh rồi."
Đầu lưỡi Châu Dị đẩy lên trên má trong."Ừ."
"Những tấm ảnh vừa chụp lúc nãy, anh có cần chọn không?"
Châu Dị nghe nói xoay đầu lại nhìn trợ lý Trần, chau mày:"Trần Triết, tôi thấy cậu cũng đã hết sức với công việc này rồi."
Trợ lý Trần sững lại, khựng lại vài giây, chuyển đề tài, hạ giọng nói nhỏ:"Tôi thấy ở nhà vệ sinh nữ có tấm biển dọn vệ sinh. Sếp Châu, hay là tôi treo nó lên?"
Châu Dị hai tay đút túi quần, liếc mắt nhìn trợ lý Trần."Có lẽ cậu còn có thể làm vài nghìn năm nữa."
Châu Dị dứt lời, sải bước về phía nhà vệ sinh.
Trợ lý Trần không dám chậm trễ, vội vàng bước lên treo tấm biển "đang dọn vệ sinh" lên.
Treo biển xong, trợ lý Trần thở dài, lầm bầm một mình:"Đã lấy lòng đến mức này rồi mà còn không chịu thừa nhận là thích. Ôi... đàn ông!"
Trong nhà vệ sinh.
Khương Nghênh vừa bước ra khỏi phòng bên cạnh, đang rửa tay đã nhìn thấy Châu Dị từ ngoài cửa vào.
Tay Khương Nghênh chợt dừng lại."Đây là nhà vệ sinh nữ."
Châu Dị bước đến, ôm lấy cô từ sau lưng."Em giận à?"
Khương Nghênh không giằng co, vung tay để cho ráo nước."Anh muốn nói đến chuyện nào?"
Châu Dị tự biết mình có lỗi, dù là chuyện anh đã cố tình đi công tác sau bê bối hai ngày trước hay là chuyện tối nay, đều là anh không đúng."Chẳng có chuyện nào làm đúng."
Qua thời gian tiếp xúc, Khương Nghênh về cơ bản là đã biết bài vở của Châu Dị.
Dũng cảm nhận lỗi, kiên quyết không sửa.