Châu Dị thấy vậy chau mày, anh biết cô đang muốn hỏi điều gì, bèn bước lên rồi hỏi.
"Tên đó ở đâu?"
Trợ lý Trần đáp lời:
"Nghe nói ở vùng ngoại ô phía tây."
Châu Dị:
"Cậu có biết vị trí cụ thể không?"
Trợ lý Trần gật gật đầu.
"Tôi biết. Luật sư Tần đã nhắn địa chỉ cụ thể cho tôi rồi."
Châu Dị nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, anh hạ giọng hỏi.
"Em muốn khi nào đi?"
Khương Nghênh mấp mấy đôi môi, hít một hơi thật sâu.
"Bây giờ có được không?"
Châu Dị:
"Được."
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trợ lý Trần lòng thầm thở dài:
"Sếp nhà anh đang vì yêu đây mà, hoàn toàn chẳng quan tâm anh sống chết thế nào."
Từ trong thành phố ra ngoại ô phía tây cũng phải mất bốn tiếng chạy xe.
Trời mùa đông lạnh lẽo, còn phải đi đường đêm.
Lại thêm hai ngày trước tuyết rơi, đường cao tốc đã được dọn sạch nhưng không khó tránh khỏi băng ngầm.
Trợ lý Trần một mình im lặng, đau buồn. Còn Châu Dị thì đã bước đến trước Khương Nghênh.
Châu Dị cởi áo ngoài cho Khương Nghênh khoác vào, rồi kéo cổ áo lại.
"Đường xa, lát nữa em ngủ một chút đi."
Khương Nghênh nhíu mày nhìn anh.
"Tôi không sao."
Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc.
"Chúng ta hãy thống nhất trước đi, nếu em không nghe lời thì đừng đi. Giờ này khuya rồi, người ta chẳng chạy được đâu. Ông Trữ đã tìm người canh rồi, sáng mai đi cũng được."
Châu Dị nét mặt nghiêm nghị, Khương Nghênh mỉm cười.
"Lên xe tôi sẽ ngủ một chút."
Ra khỏi quán bar, Khương Nghênh nhắn tin cho Khúc Tích, nói với cô ấy là cô đi trước.
Khúc Tích ở đầu bên kia mãi chẳng trả lời, Khương Nghênh cúp máy cho vào túi quần. Cô tựa lưng vào thành ghế xe.
Khương Nghênh kể từ lúc nghe tin người đàn ông đó thì luôn trong trạng thái căng thẳng.
Có lẽ là vì kinh nghiệm lần trước, khiến cô lo lắng lần này lại bị mất manh mối.
Xe chạy ra khỏi thành phố lên đường cao tốc.
Khương Nghênh đang xuất thần thì có vòng tay quanh eo cô.
Khương Nghênh chợt bừng tỉnh, nhìn về Châu Dị.
"Sao cơ?"
Châu Dị ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
"Em ngủ một chút đi."
Khương Nghênh hít sâu, lòng thấp thỏm.
"Tôi không buồn ngủ."