Khương Nghênh nhìn anh, không có biểu cảm gì, thản nhiên đưa mắt nhìn sang hướng khác, rồi nói với Khúc Tích."Đi thôi, không còn sớm nữa."
Khương Nghênh nói xong, xoay người rời đi.
Khúc Tích thấy vậy, vội vàng bám theo sau, đi được vài bước cô xoay đầu nhìn lại Thường Bác đang đứng yên như trời trồng."Đi chứ! Còn chờ bị lột da à?"
Thường Bác kéo mũ lưỡi trai xuống thấp che kín mặt."Chết sớm siêu sinh sớm, có khi kiếp sau còn có thể đầu thai thành người tốt số."
Khúc Tích nghe nói vậy buông anh ra."Vậy tôi để cậu ở đây một mình?"
"Cũng không cần phải vậy."
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khúc Tích, ba người vẫn đến quán bar.
Vừa vào phòng, Khúc Tích bắt đầu buông thả, đầu tiên là mở màn với vài bài thịnh hành trên mạng.
Cô ngồi trên ghế cao, tay cầm micro, hát cực kỳ nhập tâm.
Thường Bác và Khương Nghênh ngồi trên sô pha uống rượu. Thường Bác mượn rượu giải sầu."Uống một bữa đỡ một bữa."
Khương Nghênh bật cười."Mai tôi thanh minh giúp cậu."
"Thật không?"
Khương Nghênh cười:"Xạo đó. Cậu cố chịu thêm, qua ít lâu thì cậu đăng bài nói là truyền thông đuổi hình bắt chữ."
Thường Bác lại thở dài."Được rồi. Coi như là tôi ăn dao thay cho anh em."
Khương Nghênh nói tiếp:"Yên tâm, sau này cậu có chuyện, chắc chắn tôi cũng ăn dao thay cho cậu."
Bia lạnh, nên vài ly vào bụng, Khương Nghênh chợt cảm thấy bao tử khó chịu.
"Mọi người uống trước đi, tôi đi vệ sinh chút."
Khương Nghênh nói xong, đứng dậy ra ngoài.
Khúc Tích gọi với theo."Cứ dùng trong phòng này đi."
Khương Nghênh vẫy tay về phía Khúc Tích:"Tôi ra ngoài hóng gió luôn."
Khương Nghênh vừa rời đi, Khúc Tích cầm lon bia bước đến gần Thường Bác:"Uống không?"
Thường Bác cụng ly với cô."Cậu uống từ từ thôi. Đừng uống nhiều."
Khúc Tích bóp lon bia không nói gì. Vài giây sau, cô hỏi một câu thiếu tự nhiên:"Bây giờ cậu chỉ xem Nghênh Nghênh như bạn?"
Thường Bác vẻ mặt thản nhiên:"Chứ không thì phải làm sao?"