Khương Nghênh chưa kịp bước xuống xe thì đã có người từ bên ngoài gõ vào cửa sổ.
Khương Nghênh nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, đêm hôm khuya khoắt Quan Lôi đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai đứng ngoài cửa xe nổi giận đùng đùng.
Khương Nghênh hiểu ý, mở cửa bước xuống xe.
Khương Nghênh cao hơn Quan Lôi nửa cái đầu, dù đôi giày cao gót của Quan Lôi cao hơn cô một chút nhưng hiện tại cũng không có chút ưu thế về chiều cao nào.
"Cô dựa vào cái gì mà thay thế tôi?"
Quan Lôi giận dữ nói.
Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô, âm thanh trong trẻo lạnh lùng đáp: "Quan tiểu thư, tôi biết cô có ý kiến với tôi, nhưng có một điều tôi cần nói rõ với cô, tôi không bao giờ nhầm lẫn việc công với việc tư."
Quan Lôi nghe vậy tức hổn hển đáp: "Vậy ý cô là tôi sẽ nhầm lẫn việc công và việc riêng à?".
Khương Nghênh: "Hiện tại như này, hình như đúng là thế."
Quân Lôi, "..."
Hai người giằng co không xong, đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người lao tới, một tay chặn giữa hai người bảo vệ Khương Nghênh ở phía sau.
Đợi đến lúc Khương Nghênh nhìn rõ người tới là ai, thì đã bị bóng người trước mặt che phủ hoàn toàn.
Khương Nghênh thấp giọng: "Thường Bác?"
Người đàn ông trước mặt: "Ừm."
Thường Bác, là một người bạn thân khác ngoài Khúc Tích của Khương Nghênh, bạn thân khác giới.
Khương Nghênh từng kể rằng Khúc Tích nấu một thùng mì tôm cho phần ăn của ba người và anh có một phần trong đó.
Trang phục của Thường Bác là một kiểu tương xứng với Quan Lôi, cũng đội mũ lưỡi chai, đeo kính râm và còn đeo một cái khẩu trang đen.
Thường Bác cùng Quan Lôi có biết nhau.
Hai người nhìn nhau, Quan Lôi cười lạnh nói: "Tôi còn tưởng là ai đây? Thì ra là Thường Bác! Đã loay hoay trong giới giải trí ba năm mà vẫn ở tuyến mười tám, nếu tôi mà là cậu, tôi sẽ thu dọn đồ đạc và trở về nhà sớm thôi."
Thường Bác bộ dạng cà lơ cà phất, giơ tay kéo kính râm xuống một chút, trêu tức: "Vậy thì cũng còn tốt hơn là so với đại minh tinh tuyến một như Quan tiểu thư a, Chu Tổng cũng đã kết hôn rồi, vậy mà ai đó lại vội vàng đi làm tiểu Tam!"
Quan Lôi tức đỏ mặt, "Cậu nói cái gì?"