Chu Dịch không hợp với Khương Nghênh.
Đây là phản ứng đầu tiên của Triệu Sáng.
Chu Dịch nói xong, Triệu Sáng quay lại nhìn Khương Nghênh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Khương quản lý, tôi thấy Quan tiểu thư rất thích hợp làm khách mời đặc biệt của buổi họp mặt thường niên này, bất kể hình tượng hay khí chất..."
Triệu Sáng chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã quay qua nhìn hắn, nhạt giọng nói: "Người không nghe lời, chính là người không thích hợp."
Triệu Sáng lập tức nghẹn khong còn lời nào để nói.
Bầu không khí lúng túng trong giây lát, trên trán Triệu Sáng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Triệu Sáng dường như ý thức được rằng hai Đại Phật này, ai cũng không thể trêu được.
Nếu bây giờ trên mặt đất có một vết nứt, Triệu Sáng nhất định sẽ chọn cách chui vào đó càng sớm càng tốt để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Đúng vào lúc Triệu Sáng tưởng rằng bầu không khí sẽ còn căng thẳng hơn nữa thì Chu Dịch nhẹ nhàng mở miệng: "Triệu Sáng, cứ làm như Khương quản lý nói đi."
Triệu Sáng: "Hả? À, vâng."
Khương Nghênh nghe Chu Dịch nói, khẽ gật đầu với anh: "Chu Tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước."
Chu Dịch điều chỉnh tư thế ngồi, cười như không cười: "Đi đi."
Khương Nghênh rời đi, Triệu Sáng đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Chu Tổng, còn phía Quan tiểu thư thì sao?"
Đôi chân thon dài của Chu Dịch hơi mở ra, chạm vào hộp thuốc lá trên bàn trà, đặt điếu thuốc vào giữa đôi môi mỏng của anh, "Đây không phải là chuyện của bộ phận kế hoạch của ông sao? Ông hỏi tôi làm gì?"
Triệu Sáng nghẹn lời, "..."
Khương Nghênh từ phòng kế hoạch về bộ phận PR, vừa bước vào văn phòng đã nhận được cuộc gọi từ người bạn thân Khúc Tích.
Khương Nghênh liếc nhìn cuộc gọi đến, nhấn nút trả lời: "Alo."
Khúc Tích vừa từ nước ngoài về, lúc này còn đang lệch múi giờ, nói chuyện câu được câu không: "Nghênh Nghênh, cậu đang ở đâu?"
Khương Nghênh đi thẳng đến ghế văn phòng ngồi xuống: "Ở công ty, có chuyện gì vậy?"
Khúc Tích lẩm bẩm: "Nghe nói người đàn ông của cậu lại ngoại tình nữa phải không?"
'Lại' là một từ hay để sử dụng.
Khương Nghênh không trả lời, Khúc Tích nói tiếp: "Tớ phát hiện ra, tần suất ngoại tình của người đàn ông nhà cậu cũng giống như cây trồng miền Nam vậy, một năm trồng ba vụ không nghỉ".