Xứng sao?
Mọi người bật cười, Chu Dịch quay đầu nhổ điếu thuốc từ khóe miệng xuống đất, dùng chân giẫm lên, cười lười biếng đáp: "Tôi đương nhiên là xứng! Tuyệt đối xứng!"
Cả đám cười vang.
Đối với Khương Nghênh bị nam nhân vây quanh, nhóm người này cũng không có gì ngạc nhiên.
Họ đều là con ông cháu cha cùng chơi với Chu Dịch, họ đều biết hai người Chu Dịch cùng Khương Nghênh là vô tình đến với nhau, không ai trọng họ quan tâm đến chuyện hôn nhân của hai người này.
Hơn nữa, nhóm người này cũng có quen biết với Khương Nghênh và biết rằng Thường Bác là bạn thân của cô ấy
Một nhóm người hò hét ầm ĩ đi về phía DK, sau khi vào cửa, quản lý sảnh đã trực tiếp dẫn họ vào phòng.
Về phía Khương Nghênh, vừa ngồi xuống cùng Thường Bác không lâu thì Khúc Tích hùng hổ mở cửa phòng bước vào, cầm lấy lon bia đã mở sẵn trên bàn uống vài ngụm: "Hôm nay ra đường quên xem lịch trước khi ra ngoài làm tớ bị kẹt xe suốt dọc đường!"
Thường Bác: "Hai người chúng tớ mới là ra ngoài không xem lịch, vừa rồi đụng phải Quan Lôi bên ngoài."
Khúc Tích chớp mắt: "Thanh mai trúc mã của Chu Dịch hả?"
Thường Bác nói đùa: "Trừ cô ta ra, còn ai có cái tên xấu như vậy".
Khúc Tích quay lại nhìn Khương Nghênh: "Cô ta gây chuyện với cậu hả?"
Khương Nghênh xem thường cầm chai rượu trước mặt nhấp một ngụm "Không phải cô ta vẫn luôn như vậy à?"
Khúc Tích sắc mặt lập tức sa xuống, cô xoay người cầm chai rượu trên tay đi về phía cửa.
Thường Bác thấy vậy đứng lên kéo cô: "Cậu đi đâu vậy vậy?"
Khúc Tích lắc lắc chai rượu trong tay: "Tớ đi đập chết cô ta! Tớ vẫn luôn không vừa mắt ả, nhưng lần này cô ta lại tìm tới tận cửa, chúng ta còn không đi xử đẹp cô ta thì thật là mất mặt nha".
Khúc Tích mình đầy khí thế, tựa như tám con trâu cũng không thể kéo lại được.
Thường Bác từ phía sau kéo cổ áo cô: "Cậu có thể yên tĩnh ngồi xuống uống chút rượu được không? Đừng hành động như thế được không?"
Khương Nghênh đưa mắt nhìn sang: "Thường Bác, cậu thả cậu ấy ra đi, để cậu ấy đi."
Thường Bác sững sờ: "Hả?"
Khương Nghênh: "Để Khúc Tích đi, tớ thích xem cậu ấy đứng ra bảo vệ tớ như này, Quan Lôi bên kia cũng chỉ có bốn vệ sĩ vây quanh mà thôi, Khúc Tích dù sao cũng học qua tán thủ, cho dù không đánh không lại đối thủ, đánh ngang tầm thì tớ thấy cũng không có vấn đề gì"
Thường Bác, "Chỉ con nhóc này thôi á? Cũng không phải cậu không biết cái kung fu mèo cào của cô ấy, cô ấy..."
Thường Bác chưa kịp nói xong thì Khúc Tích đã thoát ra khỏi tay anh, nhanh như chớp ngồi xuống bên cạnh Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhướn mày: "Không đi à?"
Khúc Tích tỏ ra thờ ơ: "Lần sau lại đi, tục ngữ có câu, quân tử báo thù mười năm chưa muộn".