Khoảng hai ngày sau khi xảy ra chuyện Hạ Ương không hề liên lạc với con bé nhà nghèo giả vờ thanh cao cho cơ hội bày đạt làm giá.
Đó là những lời phán xét về Dương Hạnh người phụ nữ dám từ chối lời đề nghị ngàn vàng của hắn.
Hôm nay hắn làm xong việc đang rảnh rỗi không có gì trêu liền nhớ tới con bé rách việc, Hạ Ương mở trang ứng dụng nhắn tin màu xanh trắng nổi bật nhất trong đám ứng dụng trên máy.
Tìm kiếm thanh công cụ tìm tên "con bé đành hanh" thì lập tức khiến hắn hoảng vì cô đã sớm chọn phương án chặn để hắn không có cơ hội "làm phiền".
"Cái con điên này nó còn dám chặn mình"
"Thật không thể tin được đúng là kén cá chọn canh" mà".
*************
Ba giờ chiều cùng ngày sau.
"Dương Chí... cậu mau gọi cho con bé đó"
Dương Chí nhăn mày nhìn Hạ Ương một cách khó hiểu.
"What? Con bé nào?"
Hạ Ương lượn lờ hai tay đút túi quần âu áo vest lười giải thích mặt đăm đăm nhìn mũi giày quay lại nhìn vào mắt anh.
"Thì con bé của cậu đó sao hỏi lắm thế kêu làm thì cứ làm đi"
"Tôi không còn niềm tin gì nữa dù anh có nói gì cũng vô ích thôi"
Dương Chí chán nản quay đi.
"Anh của cậu biết chuyện này không vui đâu đừng làm phiền tôi nữa"
Hà Ương tặc lưỡi chửi bậy: "Đệch anh em nhà cậu đúng là có bệnh"
"Em tôi đâu rồi?" Dương Chí nhìn anh ta với ánh mắt hi vọng nhỏ nhoi.
"Cô ta như bị điên ý dám chọc tức tôi..."
"Sao cậu dám xúc phạm đến nó hả?
"Hình như anh em nhà cậu rất thiếu tiền nhưng lại không nhận chúng từ những cơ hội tôi cho". Hạ Ương tức giận đáp.
"Còn anh có biết không anh em nhà cậu thì rất giống nhau đó" Dương Chí ngồi xổm trong căn phòng giam nét mặt mệt mỏi, lưng tựa vào tường.
"Hiện tại tôi không giữ điện thoại"
Hà Ương hết kiên nhẫn nhưng vẫn lắng nghe câu nói của tên tù nhân trong căn phòng.
"Tôi biết anh có rất nhiều cách để có thể gặp được nó nhưng nhất thiết phải gặp tôi sao?"
Hạ Ương đã rời đi từ lúc nào khiến Dương Chí chưa hay mà anh nói chuyện một mình khiến mấy tên căn gác nghĩ người này có vấn đề tâm thần mà bất lực chống nạnh.
Không biết từ bao giờ nhưng chiếc xe thể thao hot nhất đã được hắn sở hữu băng qua trên con đường cao tốc gió biển hất hẳn vào mặt, cánh cửa ô tô hạ xuống thành chiếc xe mui trần.
Hắn chỉ nghe nói quê của con nhỏ phiền phức đó ở một nơi có biển chứ xa xôi hẻo lánh thế này hắn cũng chưa từng đến.
Công nghệ ngày càng đổi mới tìm kiếm một người đâu khó khăn trong lòng đắc ý một phần một phần vì tức đến nối cộm gân cố.
Phải công nhận khung cảnh nơi đây rất đẹp và trong lành, nơi có những cánh cò bay ruộng đồng bát ngát khi vượt qua ngàn cây số đến với nơi bình yên này.
Vì đi đường khá lâu mất hơn 2 giờ đồng hồ hắn tấp xe vào lề đường ăn tạm một bát bánh đa cua đặc sản nơi đây.
Tuy nhìn có vẻ không sạch sẽ nhưng ăn cũng vừa miệng, nhưng hắn dễ dàng nhận ra người nơi đây nhìn hắn với ánh mắt kỳ thị.
Hắn cũng không nhận ra mình có gì khác biệt so với người ở đây nhưng mà thôi kệ ăn nhanh rồi còn đi tiếp.
Đến khi ăn xong thanh toán hắn đưa một tờ polyme màu xanh thơm phức mùi tiền đưa trước mặt chủ quán và nói một câu "khỏi thối".
Chủ quán nhìn số tiền lớn không tay run run không dám nhận hết vì cậu ta ăn chỉ bằng một phần tư số tiền liền dúi vào tay cậu ta mấy chai sữa ngô và mấy bọc khoai lang nướng.
chủ quán nhìn tờ tiền mệnh giá lớn với vẻ mặt vui sướng.
Lúc đầu hắn đứng nhìn đống đó lưỡng lự không cầm nhưng nghĩ đến Dương Hạnh đành cầm lấy. Dù sao thì có một chút quà cũng sẽ tốt hơn là đi tay không.