Hai ngày trước.
Dương Hạnh về nhà mình bố mẹ cô không thắc mắc nhưng vì lịch thi vào đại học sắp tới cũng khiến họ lo lắng:
"Anh họ con gặp chuyện không may sắp tới con cũng trải qua một kỳ thi quan trọng nên cần cố gắng con ạ"
Nghe những lời này từ bố, cô cũng sốc lại tinh thần.
"Bố không cần quá lo lắng cho con, con tự biết bản thân mình cần làm gì mà"
"Được..." Bố chỉ vỗ vai an ủi con gái nhỏ rồi lặng lẽ khép cửa ra khỏi phòng.
Để không gặp lại kẻ biến thái cô sớm đã chuyển hồ sơ trường cấp 3 trên thành phố về quê để học.
Người như cô rất dễ làm quen với mọi người nhưng thời gian không có hạn chỉ tập trung ôn thi cho tốt.
************
Đầu giờ chiều.
Tiết học của khối mười hai bắt đầu được hai phút trước,
căn phòng học đơn sơ với nội thất giản dị không hiện đại trên thành phố điều cô nuối tiếc nhất đó chính là bạn thân của mình thôi.
Cô ngồi dãy ba của tổ ba không sát cửa sổ nhưng gần bảng có thể dễ quan sát hơn, ngồi chăm chú nhìn vào phần giảng của giáo viên Dương Hạnh không hay biết ngay lúc này ở cửa sổ ngoài hành lang đang có ánh mắt say sưa ngắm cô.
Dương Hạnh cũng cảm giác có gì đó nhìn xung quanh nhưng lại chẳng có gì cô còn nghĩ bản thân mình ảo tưởng vì hắn mà ám ảnh.
"Câu này nâng cao cô mời một bạn nữ lên bảng làm bài"
Giáo viên nhìn một lượt rồi dừng mắt ở một cô học sinh đang chăm chú viết lách.
"Như Lan, em lên bảng làm bài nhé"
Cô giáo gọi lớp trường không có gì lạ bởi vì cô bé này thành tích rất tốt.
Như Lan tự tin lên bảng chọn phần bảng giữa trung tâm lớp viết.
"Cạch cạch..."
Năm phút trôi qua tiếng phấn liên tục cạch cạch trên bảng đen.
Cô giáo mất kiên nhẫn nhìn cách giải lằng nhằng của lớp trưởng đang xí xóa bảng bằng tay vô cùng lem nhem, nói:
"Bài này khá khó, em về đi"
Như Lan bực dọc đi về để lại một phần bài làm dở dang.
Cô giáo toán nhìn quanh lớp lần nữa cuối cùng dừng mắt lại tại bàn của Dương Hạnh.
"Được rồi bạn học sinh mới em lên bảng làm cho cô xem nhé"
Dương Hạnh tự nhiên lên bảng, mấy bài này cô học qua hết kiến thức trên thành phố rồi bây giờ chỉ cần vào ôn thi không còn học từng bài rồi mới ôn như ở dưới quê.
Không cần quá nhiều thời gian 1 phút 2 phút ngắn ngủi cô hoàn thành xong bài toán và sửa lại một số lỗi ở phần bài của Như Lan.
Giáo viên toán khá bất ngờ với khả năng của cô rồi cho cô vào cho cô điểm tuyệt đối vào sổ đầu bài.
Chấm bài xong cô giáo cất giáo án vào trong cặp rồi nói: "Tiết này đến đây thôi những bài khác trong đề các em về làm hết, tiết sau lớp trưởng thu lại cô chấm lấy điểm thường xuyên"
"Các bạn đứng lên chào cô" Như Lan hô.
Học hết tiết năm, cả lớp sớm đã ồ ạt về rồi Dương Hạnh còn mải sắp xếp lại đề cương một lúc mới xách cặp đi về.
"Này..."
Âm thanh trong trẻo từ sau cất lên.
Dương Hạnh quay lại Như Lan đã từ phòng vệ sinh bước ra kéo cặp cô lại.
"Như Lan có chuyện gì sao?"
Cô bé lớp trưởng dè dặt mới dám nói vấn đề chính:
"Cái đó... cậu là học sinh chuyên sao?"
Nghe thấy câu trả lời cô khá bất ngờ nhưng lại bình tĩnh đáp:
"Không phải tớ chỉ chăm luyện đề thôi"
Như Lan bĩu môi: "Nói vậy ai mà tin rõ ràng dạng đó nâng cao rất khó..."
"Vậy... chắc chúng ta học khác"
Dương Hạnh tạm biệt cô bạn lớp trưởng rồi đi bộ ra cổng phụ.