Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z

Chương 42: Vơ Vét




Tần Phong nhìn thời gian trên đồng hồ mà ái ngại anh liền lập tức chuẩn bị đi về: "Tối nay đã làm phiền em rồi, tôi về đây!"

lời tạm biệt của anh khiến cho trái tim Thanh Thanh hụt hẫng cô khó hiểu về bản thân mình rồi chặn anh lại: "Đã khuya như vậy rồi anh đi về sẽ rất nguy hiểm hay ở lại ngủ mai về..."

Thanh Thanh trông chờ vào cái gật đầu của anh,

Tần Phong đồng ý làm cho cô vui như đứa trẻ.

Tần Phong biết cô đã mở lòng với anh nhưng hai người chưa đủ thân thiết khi nào rảnh rỗi phải đưa em đi chơi

ха...

Bạch Lan Thanh dọn sơ qua căn phòng ngủ dành cho khách đã lâu bụi bặm trong khi cô dọn anh lén nhìn qua khe cửa phòng cô,

Tần Phong như đứa trẻ lần đầu nhìn vào phòng con gái nhà người ta mà tò mò anh để ý cô đang ở trong căn phòng ngủ kia liền đi vào khám phá.

Đi vào rồi mới khiến anh bất ngờ từ cái nhỏ nhất cũng được cô trang trí trên mặt tủ nhìn căn phòng anh liền đoán ra sở thích của cô, bất giác anh nhìn những thứ ấy cười một cách ngớ ngẩn.

Thanh Thanh đã nhẹ nhàng đứng từ xa nhìn thấy vẻ mặt thích thú khi lẻn vào phòng cô nhưng cô vẫn muốn đứng xem xem tiếp theo anh sẽ làm gì.



Tần Phong thì không biết ai đang có mặt trong phòng anh liền đi đến chiếc tủ đầu giường lấy trộm một bức ảnh của cô đang chụp đơn cùng với khung cảnh là khu vui chơi.

Bức ảnh nhìn có vẻ là một thiếu nữ mười sáu hai bên tóc thắt bím mặc váy tím tay cầm rất nhiều đồ ăn.

Tần Phong cười khúc khích khi thành công lấy được thứ hay ho nên liền giấu nó vào túi áo khoác đồng thời anh quay lại định chuồn để không bị cô phát hiện.

"Em... vào từ lúc nào?" Chân mày Tần Phong khẽ giật giật anh lúng túng lùi lại mấy bước.

"Em nghi ngờ mình mất đồ..." Thanh Thanh ra vẻ xót xa khi mất thứ quan trọng nhưng trong lòng đang vui vẻ xem kịch.

Tần Phong thấy thế liền rút một tệp tiền xanh trong ví đặt vô lòng bàn tay cô cười hì hì: "Hay là em cầm đỡ số tiền này chụp lại được không?"

Không đánh tự khai cho đến khi nhận ra vấn đề cô cười vỡ trận còn anh chỉ biết xấu hổ giấu đầu hở đuôi.

"Em sẽ bán cho tôi những thứ ấy chứ?"

Thanh Thanh nhìn xấp ảnh trong album biến mất cô liền nhận ra anh không chỉ lấy một vài mà là một nửa, cô thấy vui lạ thường.

"Tại sao anh lại lấy chúng? Chúng chỉ là những bức ảnh thôi mà"

Đối với anh những gì có cô là quan trọng, Tần Phong lôi hết đống ảnh cất trong túi áo mang trải hết trên drap giường.



"Thanh Thanh à, anh muốn mang hết chúng về nhà ngắm nhìn để hết tò mò mà bị phát hiện rồi em có cân nhắc đến việc bán cho anh không?"

Tần Phong nghĩ nhiêu đó không đủ nên lấy ra một xấp đặt vào tay cô mặc kệ cô đang rất khó xử.

"Bán cũng được nhưng nhiêu đây có phải rất nhiều không?" Thanh Thanh nhìn số tiền trước mặt mà hoa mắt.

"Ai bảo rất nhiều anh muốn lấy thêm một số món đồ nữa"

Tần Phong thực sự coi nhà cô là căn nhà di động muốn mua hay lấy đều vô tư.

"Tần Phong anh tính vét sạch phòng em hay sao?"

"Anh sẽ trả thêm..."

Cái gì đang diễn ra trong phòng tôi thế này? Hãy trả lại tên sếp lạnh lùng khó tính cho tôi.

Thanh Thanh không chịu đựng được nữa đẩy anh ra ngoài đóng cửa phòng mặc kệ người ngoài kia ngớ ngác xách túi lớn thầm cảm thán.

"Tuyệt vời"