Thư Quân lấy được lịch trình của Hạ Ương từ Lại Nhữ hắn đúng là xấu xa khiến cô tổn thất rất nhiều, cô đắc ý nở nụ cười đểu cáng.
Cơ hội ít ỏi đấy cô phải tận dụng thật tốt không uổng cái tổn thất khi bỏ ra.
"Tiểu Y hôm nay tôi giao cho cô quản lý đám người kia"
"Cô đi đâu?"
"Tôi có việc riêng bà chủ hỏi tôi đâu thì nói rằng tôi ốm dậy không nổi nhớ chưa?" Thư Quân dặn dò kĩ càng giao hết việc cho phó hầu mà không màng đến phạm quy tắc của Hạ gia.
Thư Quân chỉ cần biết giao hết việc ngày hôm nay cho Tiểu Y dù sao cuối tuần ông bà chủ cũng không có ở nhà nên cô phải tranh thủ thôi.
Thư Quân vừa đi mấy nữ hầu khác tụm ba tụm bảy đánh giá:
"Cô ta tưởng được tin cậy mà nước lấn tới không xem mình là ai?"
Một nữ hầu khác góp ý: "Thôi đi tốt nhất đừng động chạm gì ả ngạo nghễ như vậy"
Tiểu Y khụ khụ lấy lại trật tự: "'Không ồn ào nữa mau chia nhau làm việc"
"Làm thì làm thế nào cũng phải làm cái nhà này mấy tầng lầu chứ hôm nao cũng vậy" Nữ hầu khác than vãn rồi ai việc nấy tản hết ra.
Tiểu Y làm xong việc lén lút ngó xung quanh tứ phía xem có ai không để lui tới căn phòng sách ở cuối dãy hành lang,
nghe nói căn phòng này không ai dùng tới nữa mà lúc nào cũng kín cửa cô được nắm giữ bộ chìa khóa trong tay liền mở khóa thành thục.
Tiểu Y rất thích đọc sách không phải ai trong hoàn cảnh của cô cũng dễ đang được tiếp cận với sách vở bị thôi học từ năm cấp ba giúp gia đình vào Hạ gia đi làm sớm luôn mang trong mình một khao khát được đọc sách để hiểu sâu về thế giới,
tiếc rằng thanh xuân của cô bị vùi dập được cầm quyển sách là điều rất khan hiếm.
Bước vào căn phòng sách cũ kĩ đã nửa năm kể từ khi lần ấy nhà Thư Quân có việc nên cô ta về quê cô lần ấy đầu tiên vào phòng này để đọc,
sự vui sướng không nén lại được của Tiểu Y bộc lộ qua khóe miệng cô vội khóa trái cửa ào vào thế giới riêng của mình.
Thật sự trong căn phòng rất nhiều sách cô bắt đầu từ những trang sách gần dễ thấy nhất.
Cạch cạch...
Âm thanh nhỏ vang chậm rãi cứ cách hai hồi lại vang.
Tiểu Y không hay biết lúi húi đọc sách chăm chỉ mặc cho thứ gì kêu cô cũng không để tâm vì đang chìm đăm trong thế giới riêng của mình.
Không biết qua bao lâu cuốn sách được cô cầm ấm bìa phủi hết bụi dính trên bề mặt âm thanh cọt kẹt lại vang xa dần ấy cứ kêu mãi,
cho đến khi Tiểu Y đổi cuốn mới bước lên bậc thang lên tầng thứ hai cô phải choáng ngợp với độ xa xỉ của thứ
mình được nắm lấy.
"Bàn ghế sofa không bị dính bụi bẩn à? Nó đã lâu không được sử dụng rồi mà?" Tiểu Y tò mò sờ vào chất nhung mềm mại mà khó hiểu.
Không biết đã qua bao lâu cô gái nhỏ bỗng thiếp đi trên chiếc ghế dài thoải mái ấy đánh một giấc say.
Gió mát thổi từ cửa sổ bay bay tấm rèm cửa trắng như cánh diều, được cảm nhận rất rõ trên làn da trắng trẻo ấy nhột nhột như có thứ gì đó mềm mại nhẹ tênh lướt trên má cô dựng đứng hết lông tơ.
Cho đến khi cô tỉnh giấc những cảm giác ấy đều chưa từng xuất hiện.
"Lạ thật đấy mình cảm giác có gió trong phòng mà" khi nhìn lại cửa sổ vẫn then cài chặt như chưa có sự bật mở gì.
Tiểu Y nhanh chóng đi khỏi căn phòng này những cảm giác ấy chìm xuống đáy biển cô cũng không còn để tâm đến nữa.
Cạch.
Tiểu Y trả lại không gian vắng lặng như tờ lại cho căn phòng sách rồi lặng lẽ.
Khi ấy, một ánh mắt léo lên theo dõi sự ra đi của người kia.