Hạ Ương nhìn ra gương chiếu hậu hình ảnh cô bé cho mèo hoang phản chiếu mờ nhạt rồi biến mất hút như chấm đen nhỏ anh cũng không để tâm đến điều đó nữa.
"Này?"
"Hở?"
"A... Không có gì"
Hạ Ương thầm nghĩ hỏi Bạch Lan Thanh vài thứ nhưng lại thôi đâu rảnh việc.
Thanh Thanh tặc lưỡi nhìn ra ngoài ghét kiểu lạ người của ai kia,
đột nhiên cô nghĩ đến Tần Phong không biết anh đang làm gì nữa. Cô lấy điện thoại nhắn tin tới ông sếp của mình điều này chưa từng xảy ra với cô của trước kia trừ phi có liên quan công việc.
Nội dung tin nhắn:
"Anh đang làm gì đó?" kèm sticker gấu hello mặc váy hồng chấm bi.
Đối phương chắc đang bận gì đó nên chưa trả lời được tin nhắn tự dưng cô thấy mình thật như khùng rồi.
"Sao lâu thế? Anh định đưa tôi đi đâu nói thật tôi còn có hẹn nữa đấy"
"Em làm như tôi ép em đi hay sao ấy nhờ. Cứ ngồi đi sắp đến rồi"
Bạch Lan Thanh chưa bao giờ thấy nóng ruột như lúc này nôn nao hết trong người sợ rằng mọi thứ thoát khỏi tầm kiểm soát.
"Anh đang để ý đến ai à?" vô ý hỏi.
"Chứ không phải em à?"
"Đâu. Hai chữ to lù lù hiện trên mặt anh rồi kìa"
Hạ Ương im bặt thầm khen khả năng quan sát của cô gái kia nhưng anh không hề nhục chí nói tiếp:
"Chỉ tình cờ thấy"
"Ừm "
Dương Hạnh lúc lâu sau trở lại cửa hàng tiện lợi cô không dám bế mèo vào trong cùng nó lạ người còn hay phá đồ nên đành để nó với đống thức ăn ở ngoài.
Con mèo nhỏ lâu ngày được ăn no kêu kêu meo meo như cảm ơn ai đó.
"Làm xong việc tao sẽ tìm mày nha mèo"
Con mèo nguyện ý nũng nịu trong lòng cô, đợi đến khi cô thả nó ra thì nó mới chạy về tổ ấm cô làm cho nó.
Tần Phong cầm cốc rượu nốc cạn, anh ngồi nhìn ra khỏi thành phố về đêm rực rỡ làm sao.
Căn phòng khách đen như mực chừa phần không gian lộng lẫy cho ngoài cửa số.
Không biết bao lâu anh mới nhận ra điện thoại có tin nhắn khi nhìn lại thì nó đã của hai tiếng trước ai bảo điện thoại hết pin anh đem sạc trong phòng rồi ra phòng khách ngắm cảnh chứ.
Tần Phong không biết phải trả lời làm sao tự hỏi có phải đối phương đang bật đèn xanh với mình không? mặt anh nóng ran hai tay vuốt ngược mái tóc, hơi rung.
"Có chuyện gì xảy ra với mình vậy? Tại sao mình lại để trong phòng cơ chứ? Mình bị cái gì thế này? Điên thật!"
Thanh Thanh không thích mùi của thuốc lá anh cũng không dùng đến mà đã bỏ từ rất lâu rõ ràng là thời gian đầu không sử dụng thuốc lá khá khó khăn nhưng anh lại quen với việc nhai singgum để cai thuốc.
"Có nên gọi không cho cô ấy không?"
Tối vậy rồi gọi cho người ta sợ bất tiện cũng phải anh và cô ấy chưa là gì thì anh có quyền gì để quá quan tâm đến người ta kia chứ nghĩ đến đây anh liền phải đẩy nhanh tốc độ tiến gần hơn.
Hạ Ương chở Bạch Lan Thanh về nhà rất sớm rồi anh cũng về luôn nhà.
Thư Quân nhanh chóng sát sát lại lấp tấp hỏi bao nhiêu thứ chỉ sợ người trước mắt lại biến mất thình lình.
"Anh chủ anh về rồi anh có ăn cơm không? Để em hâm nóng lại nhé'"
Đối với sự tiếp cận của Thư Quân Hạ Ương chỉ lạnh nhạt nói: "Giờ này còn ăn gì nữa"
Thư Quân vội đối câu khác dù gì đúng là bây giờ không còn sớm.
"Valy..?
"Suyt... cô nên lo cho mình trước và đổi lại chủ ngữ của mình đi.... Tôi không khiến"
Hạ Ương đi về phòng để lại một nữ hầu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng mà rầu rĩ