Thanh Thanh cũng chỉ hơi ngạc nhiên bởi vì cô cũng cảm giác được thái độ và phân biệt khác biệt của Tần Phong dành cho mình,
chỉ là cô không nghĩ suy đoán trong tiềm thức lại có ngày này.
Tần Phong mặt hơi đỏ anh còn đang nắm chặt cổ tay cô chưa buông đến khi định thần lại thì sượng trân,
"Hơi lố lăng rồi" Tần Phong khẽ gáy thầm trong lòng.
"Vậy... sếp tôi xin phép đi trước "
Cạch.
Cho đến khi cánh cửa đã đóng được nửa giây cao gót của người kia dần khuất thì anh mới kịp trở lại công việc.
Tần Phong nghĩ mình quá vội vã mà khiến cô sợ hãi chuyện gì cũng phải từ từ làm anh hơi lỗ mãng mà điều đó khiến anh day dứt suốt đêm ấy.
Hạ Ương hào hứng diện trang phục ngăn ngắn quý tộc hai tay nâng một bó hoa mẫu đơn hồng vô cùng đối lập với thứ anh khoác trên mình.
"Bó hoa tươi đẹp được chuẩn bị ngăn ngắn để tặng cho Bạch tiểu thư, Hạ thiếu anh thật chu đáo" Tên tài xế đưa nốt tấm thiệp viết tay nắn nót sẵn chứa đầy tâm tư của kẻ si.
"Được rồi cậu ra kia chờ tôi lát" Hạ Ương đưa xấp tiền xanh dương cho hắn để biết đường mà đi đâu xa thì đi.
Hai phút...
"Bé mèo nhỏ mau ăn đi" Giọng thanh thót của cô bé bên đường cúi người đưa thức ăn hộp cho bé mèo hoang bẩn lem nhem.
Rất nhanh chú mèo nhỏ liền đón nhận lấy thức ăn mà liên tục ăn rồi quay sang niếm niếm sữa.
"Ngoan quá chắc hẳn bé đói lắm đúng không?" Dương Hạnh nhanh nhạy bế bé mèo vào lòng rồi xoa xoa.
Cảnh này thành công thu hút ánh nhìn hiếu kì của Hạ Ương, anh chỉ thấy con bé ngốc nghếch chơi bẩn với con mèo hoang kia.
Nhìn được một lát anh thấy cô bé này có chút quen thuộc nhưng cảm giác ấy rất nhanh đã biến mất khi có sự xuất hiện của Bạch Lan Thanh.
Thanh Thanh mặc áo sơ mi và gi lê kèm quần adidas giày thể thao khiến trong chốc lát Hạ Ương lạ mắt.
"Em biết cách ăn mặc quá ha?"
Cô nghe qua biết không phải lời khen dành cho mình mà chỉ mỉm cười.
"Mặc thoải mái là được"
"Nhưng chúng ta sẽ đến một nơi sang trọng"
Nhìn xa rất giống đôi đũa lệch một bên sang trọng tổng tài một bên như lưu manh đấy là suy nghĩ của Hạ Ương nếu biết đọc suy nghĩ Thanh Thanh sẽ thốt ra một câu "Đúng là biết cách ăn nói" Đương nhiên câu này cũng không phải lời khen.
Ý ta ý nàng được nửa ngày Hạ Ương ga lăng mở cửa xe ô tô cho cô:
"Em cần một chiếc váy lộng lẫy đó đậu phộng"
Hạ Ương chui vào xe liền nhận lấy câu nói của cô:
"Em không rảnh như thế nên đi một chút rồi về không cần rách việc vậy đâu?
Thanh Thanh thắt dây an toàn rồi sửa soạn lại tóc tai, cô buộc thành đuôi ngực truyền thống phù hợp với trang phục này.
"Cái gì mà đậu phộng anh nghiện đến nhìn lầm?"
"Có đâu trông em anh lại thấy giống thôi"
"Cho nên... anh tiện mồm nói?"
"Ừm"
Cô cũng chẳng biết được Hạ Ương đang có suy nghĩ gì nhưng cô chẳng quan tâm vì Thanh Thanh rất sớm đã nhận ra ánh nhìn kì lạ của anh.
"Đi đâu?"
"Em muốn đi đâu?"
Bạch Lan Thanh vừa nhìn bó hoa mẫu đơn mà liền nghĩ đến nơi mua sắm bậc nhất thành phố H.
"Đi siêu thị đi"
"Hả?"
Hạ Ương bất ngờ đến hốc mắt ngăn ngheo: "Em nói lại"
"Em có nhã hứng đi mua ít đồ dùng anh có thể rẽ trái không?"
Tình huống khó xử diễn ra Hạ Ương chỉ có thể nghe theo sự chỉ dẫn của cô rồi mặt đen kịt không thỏa mãn đành chấp nhận.