Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z

Chương 30: Anh yêu em nhiều hơn anh nói




Tần Phong bất ngờ với câu hỏi của cô mà nhìn xuống hai cái băng go.

Anh không nghĩ cô để tâm những thứ nhỏ nhất như vậy.

"Đánh trống lảng?"

Bạch Lan Thanh ngại ngùng nói: "Đâu? Em quan tâm đến sếp cơ mà hì hì"

Cô nở một nụ cười thật tươi ngây thơ và hồn nhiên như thế,

liệu cô có biết khi nhìn thấy nụ cười ấy anh thấy rất có lỗi khi bắt bẻ cô không?

"Nghiêm túc cho tôi"

Anh suýt chút bị cô phát hiện vì thẫn thờ bởi nụ cười luôn hé mở ấy.

"Dạ sếp em sẽ gửi lại cho sếp sớm thôi"

Thanh Thanh quay người chuẩn bị dời đi vì xuất chiêu thất bại nhưng khi cô đi đến cửa thì:

"Chờ đã"

"Cái đó cô không cần nộp lại nữa có vài chỗ chưa ok tôi sửa lại"

Thanh Thanh như không tin vào tai mình mà quay lại cười hì hì tiếp.

"Vâng sếp, sếp là tuyệt vời nhất"

Không để cô ra khỏi phòng làm việc của mình Tần Phong liền chủ động đứng dậy.

"Bạch Lan Thanh"

Nghe thấy cả họ và tên mình đọc từ chính miệng anh cô liền giật mình quay người,



Tần Phong muốn gọi một tiếng Thanh Thanh nhưng anh và cô chưa đến mức thân thiết nên anh đành gọi Bạch

Lan Thanh thành tiếng.

"..."

Cô cảm giác được sắp có chuyện gì đó, nước bọt trong khoang miệng nuốt ực xuống cổ họng hiện tại là điều gì đang mong chờ?

Tần Phong như chờ ngày này lâu lắm rồi anh tiến gần về phía cô đến khi có thể ngửi được mùi nước hoa trên người cô phảng phất thì anh đã áp cô vào tường.

Trong tình trạng quá gần gũi này Thanh Thanh bắt đầu căng thẳng dù điều hòa đang hai mươi độ C thì lòng bàn tay cô không ngừng túa ra rất nhiều mồ hôi.

Hai mi mắt cô cụp xuống, miệng trở nên lắp bắp cất tiếng:

"Sếp... anh đang làm gì vậy?"

Như đọc được suy nghĩ của cô anh ngửi tóc cô chán chê rồi mới chậm rãi trả lời:

"Cô Bạch Lan Thanh tối nay đi ăn tối cùng tôi đi"

Giọng anh khàn đục hơi trầm do mới bay về nước thay đổi thời tiết anh chưa thích ứng được mà cảm giác mệt mỏi vô cùng.

Nhưng vì quá nhớ người thương thay vì ngay sau khi xuống máy bay anh trở về nhà nghỉ ngơi thì anh lại nhớ người thương da diết cho nên không kiềm lòng chỉ muốn đến công ty kiếm cớ nói chuyện với cô mà thôi.

Bạch Lan Thanh ngại ngùng nhìn xuống mũi dày da của anh, hơi thở Tần Phong phả vào bả vai đứng gần cô mới nhận ra anh thật to lớn.

"Sếp Tần hình như anh không được khỏe?"

Tần Phong đi đến phòng làm việc mở ra ngăn kéo tủ lấy ra một hộp hình vuông nhỏ màu trắng nắp mở thiết kế vô cùng tinh xảo,

anh đi đến chỗ cô quỳ một chân xuống cầu hôn cô, một tay anh cầm hộp nhẫn kim cương đẹp lộng lẫy.

"'Em đồng ý làm người yêu anh nhé, anh yêu em"



Tần Phong lấy hết can đảm nói những tâm tư chôn vùi tận đáy lòng,

anh tính để tối nay ăn tối sẽ ngỏ lời nhưng anh không chờ được trực tiếp thực hành luôn.

"Sếp... Tần"

"Em chấp nhận làm người yêu anh sẽ không phải gọi bằng sếp nữa. Tiếng sếp anh nghe đủ rồi!"

Bạch Lan Thanh khó tin nhìn vào mắt anh:

"Không phải sếp ghét em lắm sao?"

"Nào có chuyện đó? Anh không ghét em"

Anh thật lòng bộc lộ.

Bạch Lan Thanh muốn tìm hiểu rõ: "Thì anh hay mắng em ý"

Nhiều khi cô đã làm rất chỉn chu nhưng vẫn bị sếp la mắng, bắt lỗi đủ điều đấy không là ghét thì là gì?

Cô thật sự thắc mắc và nhiều lúc hoài nghi năng lực của chính mình cho dù ngành này cô rất kinh nghiệm.

"Em làm rất tốt hết đấy thật ra anh làm vậy để được nói chuyện với em ngoài công việc ra anh không tìm được cái cớ nào để giao tiếp với em, anh yêu em nhiều hơn anh nói em làm người yêu anh nhé?"

Bạch Lan Thanh cảm thấy trái tim đang nhảy tung tăng bất giác cô rung động nhiều hơn.

Trong hoàn cảnh này cô khó đưa ra sự lựa chọn bởi vì người cô thích thầm là anh.

Ấn tượng đầu tiên cô gặp anh chính là con người khó gần, lạnh nhạt với mọi người.

Cô không nghĩ đến anh yêu cô và anh sẽ bộc lộ h ra bên ngoài.

Nhưng cô còn nợ một lời hẹn với Hạ Ương bây giờ cô phải làm sao đây?