Tường Huyên bị xách về như chú chó đi lạc, một vòng nữa trở lại căn phòng chết tiệt này thật sự không cam tâm,
cô thật sự thắc mắc cái quái gở gì đang xảy ra vậy?
Từ con người tràn đầy sức sống, yêu đời, lạc quan, tự do như cô tại sao lại bị kiềm hãm bởi cái gì chứ?
Khi trong óc Tường Huyên tràn đầy câu hỏi thắc mắc sầu não thì cánh cửa kia đã an phận đóng chặt, cái này là sợ cô chạy mất đây mà
Tường Huyên không cam lòng chịu đựng như vậy được, rốt cục chuyện gì đang diễn ra vậy?
Lúc sau, Tường Huyên được ăn uống trở lại nên mới yên hơn không còn làm loạn,
lần này không nhịn đói nữa cô nhất định khiến cái bụng no căng rồi mới nghĩ cách trốn sau.
....
12 giờ khuya, thành phố L
Lạc Thành đêm nay lại không ngủ, sầm uất như vậy cả ngày lẫn đêm, sôi động nhất là hộp đêm nhộn nhịp nằm phía tây Lạc Thành, nơi đây như căn nhà thứ hai của hắn - Hạ Truân (thường xuyên lui tới)
Phòng Vip riêng tư, ánh đèn nhàn nhạt màu, tiếng nhạt nhè nhẹ du dương,
Hạ Truân nhàn hạ ngồi lười biếng trên ghế salon đắt tiền, tay trái đặt trên thành ghế, lắc lư chất lỏng vàng sẫm trong ly thủy tinh,
hai mắt hắn nhắm hờ, nghe rõ tiếng nói chuyện của đầu dây bên kia,
qua lúc lâu hắn không đáp lại dường như đang suy tính cái gì.
Kiến nhẫn lâu sau, hắn nhàn nhạt mở mồm giọng trầm khàn: "Cứ làm vậy đi!"
Nghe phân phó của hắn, đầu dây bên kia cũng chờ hắn cúp máy trước.
"Quan tâm đến em nào thế? Đêm hôm rồi..." Nhất Nam nhìn dòng số hiển thị trên máy điện thoại,
Không lưu tên chỉ một dòng số nhàm chán, đủ hiểu, người tên Nhất Nam thằng bạn thân chí cốt của Hạ Truân chính vì là thân thiết nên hai kẻ đều điên như nhau.
*Điên hiểu theo nghĩa bóng. Điên dại, điên cuồng, điên để rồi chiếm đoạt trong chuyện tình cảm.
"Ông chủ, cô ấy ngủ rồi!" Vệ sĩ của hắn nhìn vào bên trong phòng thông qua cửa kính nhỏ nói qua điện thoại. Lời thoại của tên vệ sĩ của hai phút trước vẫn
đọng sâu trong tâm trí hắn.
Húp một hớp rượu vang hảo hạng xong hắn mới liếc sang Nhất Nam mở mồm đáp:
"Mày không hiểu được đâu"
Lời nói của Hạ Truân thể hiện ra sự kinh thường qua ánh mắt đối vối Nhất Nam còn tạo ấn tượng bằng cái nhếch môi,
ý chê ông đây không hiểu gì hết, Nhất Nam cười hờ, hắn có gì không thấu thằng này nữa,
vậy... còn ra vẻ.
"Chia tay đi!" Nhất Nam thẳng thắng.
Hắn đang nhã nhặn thưởng thức không gian yên tĩnh, rượu ngon nghe xong như sét đánh giữa trời quang liền lập tức đống chất lỏng trong khoang miệng chưa trôi xuống dưới cổ họng đã phụt ra ngoài,
"Phụt... phụt" Hắn bất giác sặc sụa, phụt tất chất lỏng ra khỏi
Hành động này của hắn đến Nhất Nam nhịn cười chỉ suýt nữa thôi sẽ cười sặc sụa
Hắn lấy khăn tay lau đầu môi, mồm hiện khẩu hình chửi thề:
"Mày vô vị!" Đáp lại câu hờ hững hắn đứng phắt dậy, hai tay đút túi quần thong thả đi khỏi.
Nhất Nam nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, bắt đầu thấy hết thú vui trêu chọc nên liền quay người ôm mỹ nhân vào lòng.
"Nào nào phục vụ anh đi cái tên kia thật chẳng biết hưởng thụ, lãng phí cho hai mỹ nhân rồi!"
Nhất Nam hai tay ôm hai người con gái đầu nghĩ đến Hạ Truân mà thôi khỏi chỉ khi nghĩ đến bản mặt hắn liền hiện hình ảnh Hạ Truân đưa ngón giữa trước mặt hắn.
....
Đêm xuống, gió sương lạnh toát da toát thịt, hắn lái con xe thể thao mui trần lão luyện lượn phố, chiếc xe rẽ phải xong lại lùi lại rẽ trái - thuận đường đến bệnh viện.