Buổi tối, sảnh chính bệnh viện lớn vắng người, lác đác vài người trực khuya qua lại, đi trên hành lang tiếng gót giày lại vang cộc cộc giữa khuya, đáng sơ.
Căn phòng Tường Huyên ở mãi trên cao phòng VVIP nên cả hành lang lên đến phòng cô chỉ có phòng cô là duy nhất,
hắn đến gần căn phòng sáu trăm sáu hai, nhìn người của hắn vẫn túc trực đứng đấy,
hai người kia thấy vậy cũng mở cửa cho hắn đi vào trong.
Không khí trong phòng lạnh toát còn thêm tối đen, hắn nhìn bên cửa sổ mở toang rèm cửa do gió bay phấp phới, gió lạnh dễ lan vào trong phòng. Bên ngoài cửa sổ lớn đứng tại đây có thế ngắm được cảnh thành phố về đêm lộng lẫy biết bao,
ánh đèn bên ngoài hắt vào lấp lánh mà đẹp nhất đêm từ cửa sổ.
Thấy vậy hắn đành ra tay giúp cô đóng lại cửa sổ tránh gió lạnh làm người con gái kia có mệnh hệ gì hắn sẽ xót xa,
đứng trong bóng tối ngay cạnh giường ngủ của Tường Huyên, hắn quan sát nét mặt đang yên giấc ngủ kia, không kìm được đưa tay vuốt tóc mái không yên phận làm loạn trên gương mặt thanh thoát kia.
Hạ Truân ngắm nhìn Tường Huyên ngủ say rất lâu, dường như không giấu được nỗi lòng thương nhớ nhiều đến mức nào đối với người con gái này, say sưa canh cô ngủ mà ngẩn người,
đã bao lâu rồi mới cảm thấy hoài niệm như vậy, ngày nào hắn cũng đang nhớ tới cô không lúc nào chịu yên tư tưởng trói chặt cô lại bên mình,
bây giờ thì hay rồi! Hắn sẽ không để cho Tường Huyên có cơ hội lạc khỏi hắn được nữa.
Quen cô từ trước đúng hơn quen rất lâu và hai người họ có mối quan hệ rất thân thiết, trên tình bạn thực chất chính là thứ tình cảm sâu sắc nhất đối với cô.
Thương người này lâu lắm rồi, hắn còn có khoảng thời gian bên người con gái này nhưng rồi chuyện đó xảy tới mới khiến hắn xa cách,
nhưng bây giờ hắn sẽ không để cô rời xa nữa!
Chẳng biết đã bao lâu hắn đứng ngắm nhìn cô ngủ rồi, chìm trong đống tư tưởng ấy để rồi bàn tay thon dài, đầy gân guốc của hắn đã chạm tới đôi môi đỏ mọng kia,
Hạ Truân nuốt ừng ực, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, quan sát cô hai con mắt đã sớm chất chứa sự chiếm hữu pha vào đó là sự yêu chiều, cưng nựng chan chứa sâu trong tim, yêu thương ngọt chảy đến vỡ vụn.
Nếu thực sự không vào hoàn cảnh mấy bất tiện này hắn sớm đã chiếm đoạt cô rồi, nhưng đành miễn cưỡng để giấc ngủ của Tường Huyên bình yên,
hắn yêu cô chết mất, thực sự là yêu đến say đắm.
Hắn chạm vào bờ đỏ mọng, bàn tay to ấy bao trọn cả khuôn mắt Tường Huyên trượt xuống cổ thiên nga,
mảnh khảnh, chạm đến xương quai xanh yêu kiều lấp sau cổ áo bệnh nhân, bây giờ mới để ý lúc cô ngủ thật không phù hợp với bộ đồ bệnh viện này.
Nói trắng ra là rất xấu.
Hạ Truân đắp lại mền cho Tường Huyên, nhẹ nhàng cất bước ra về, vẫn nên để cô từ từ thấy bất ngờ mới vui.
Hắn rất rất tò mò khi Tường Huyên nhìn thấy Hạ Truân hắn thì vẻ mặt sẽ thế nào đây? Hắn mong chết đi được.
Có lẽ là bất ngờ ngỡ như không thể tin được chính là hắn hay vui sướng đây?
Thật nhiều điều phiền não, nghĩ nhiều về Tường Huyên hắn lại bất giác cười ngây ngốc chẳng giống ai từ khi nào,
hắn rời đi nhưng mùi hương gỗ nam tính còn nhè nhẹ thấp thoáng bên cô,
Vương vấn lại mùi hương của hắn.
Đêm đến, nhiệt độ giảm mạnh không khí bên ngoài thật khiến người ta rét run lên,
hắn đi rồi căn phòng ấm hơn, khí lạnh tản đi.
....