Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z

Chương 2: Đường Cùng




Tí tách.

"Cô ấy không sao nữa rồi. Cơ thể do mất nước, tụt huyết áp không có vấn đề đáng lo ngại" Cô ý tá thông báo tình hình của Tường Huyên với người đàn ông đứng đối diện cô ta,

Hắn nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, đến hàng mi đen dài, bờ môi khô ráp, nhưng nước da lại trắng noãn trông không khác gì xác chết - Suy nghĩ của Hạ Truân.

Không còn việc gì, cô y tá rời đi: "Vậy tôi liền để hai người có không gian riêng"

Hắn - Hạ Truân đứng cao cao trước giường bệnh nhân, hai mắt liên tục tức trục trên gương mặt thanh thoát xuống sắc kia.

"Nghịch thật! Định tuyệt thực sao?" Hắn cất âm thanh dễ nghe, trầm ấm trách móc nhưng lại không nỡ, cưng nựng chứa trong lời nói ấy.

Dù định tuyệt thực thì cũng không dễ, lại khiến mình ra nông nỗi này hắn thực sự bị chọc giận.

Thôi bỏ đi! Ý định phát từ tâm hắn từ bi mà coi như không có chuyện gì, liền đứng thẳng ngắm Tường Huyên một hồi mới rời đi.

Thả lại không gian yên lặng cho Tường Huyên, lặng lẽ giọt nước truyền nghe rõ mồn một.

....



Tường Huyên mở hai mắt, cảm giác mọi giác quan cơ thể như ù òa hẳn đi, chân tay yếu mềm nhức mỏi, thật khó chịu!

Cô nhăn mày cố ngồi dậy, đầu lại đau như búa bổ, khoang miệng lẫn cổ họng khô khan đã bao lâu chưa giọt nước vào cơ thể,

Tường Huyên uống ực ực hết nửa chai nước, uống xong không quên lau đôi môi

Cảm giác kéo dài khô khán kia tưởng như chết đi sau khi giải quyết nỗi khát cuối cùng cũng tìm lại niềm sảng khoái kia,

vì cơn khát kia cô xém quên mất mình đang ở đâu, thật sự ngạc nhiên đấy! Không nghĩ từ một nơi thênh thang rộng lớn như mê cung ngỡ không tìm được lối thoát mà hiện tại chính mình đang ở nơi quái quỷ nào đây?

Cô tuy nhà quê thật nhưng cũng phân biệt được nơi nào, bệnh viện này cũng khá quá đi!

Tường Huyên không hiểu tại sao mình lại ở bệnh viện nữa ngang trái hơn lại là nơi VVIP như thế này nhìn thôi cũng đủ biết giá nó cao mấy số không rồi.

Trong hoàn cảnh này chính mình cũng không ngờ lại có thể bình tĩnh đánh giá chất lượng phòng bệnh được m

chính cô chắc kiệt sức đến điên rồi!

Tường Huyên bình tĩnh đi lại bình thường, nhẹ nhàng đi trên sàn đất lạnh, nhón chân nhìn tứ quanh ra khỏi cửa thấy không có ai khả nghi cô liền nhanh nhạy bật tung cửa, chạy ào như cơn gió.

Cô điên cuồng chạy như con thiêu thân,



Rõ ràng không biết lí do gì hết thám hiểm mê cung lại biến thành cái xác khô tống vào phòng viện sang trọng, cô không còn kiểm soát được suy nghĩ mình bây giảm chỉ còn con đường lao ra khỏi tìm nơi tốt nhất nhưng chưa chắc an toàn nhất.

Chày hùng hục như trâu xuống sảnh chính, không biết lấy đâu ra tự tin và sức mạnh phi thường đến thế,

liệu có phải một người bệnh mới dậy hay không?

Nhưng trớ trêu thay niềm vui chớm nở trong lòng chưa hay thì liền bị từ đâu hai người đàn ông lực lưỡng khênh nhẹ cô nên chỉ bằng một tay,

Tường Huyên bất giác cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng, chốc sau liền nhận thức,

"A... mấy anh làm gì thế? Bỏ... bỏ người lại" Cô đấm uỳnh uỵnh vào cơ bắp của anh vệ sĩ hình thức full đen,

nhưng họ có vẻ không nhúc nhích rõ hơn là chả vào đâu, bởi sức đánh của cô chỉ như hạt cát trên sa mạc không thấm thía.

"Mấy người bế tôi làm gì? Tôi không phải con nít nữa a... mau buông ra cho tôi" Tường Huyên cất cao giọng nói, hiện giờ không còn vẻ kiều diễm ngầu lòi vì đánh bại được cô hầu kia nữa rồi,

mà là sự bất lực, đành chấp nhận thỏa hiệp, bởi một mình Tường Huyên không đấu lại hai người đàn ông khỏe mạnh, cô thầm chửi thề,

ai bảo họ cao như cái cây cổ thụ chứ?