Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z

Chương 1: Xa Vời




"Không phải nó chết rồi chứ?" Giọng chua ngoa của nữ hầu vang vọng trên hành lang dài như chưa tin vào điều mình nói điều cách sau cánh cửa

"Ưm...ư" Nữ hầu cạnh bên lấy tay chặn họng cái người có giọng chua ngoa lại, lườm mắt đe

"Bộ cô bị điên hả? Nói to như vậy làm gì muốn chết sao?"

Cạch.

Nữ hầu nhẹ nhàng mở cửa, người còn lại sẵn sàng trên tay khay thức ăn vào trước người kia cũng theo sau

Đèn cảm ứng khắp tứ quanh thắp sáng, căn phòng sáng rực, hai người hầu hơi hoảng:

"Đâu rồi cô ta đâu rồi, không thể đê-"

Nữ hầu giọng chua ngoa kia chưa kịp nói hết câu đã ôm đầu nằm khụy xuống sàn, phản ứng cô ta quay lại đằng sau trừng mắt nhìn người con gái mong manh cẩm chắc chiếc gậy đánh golf.

"Làm... làm cái gì vậy? Cô muốn chết..." Người hầu hết sửng sốt lại đến e dè bởi cô ta chỉ mới dơ cánh tay lên không trung định tán người con gái kia thì lập tức thụt lùi,

"Có thả người không?" Tường Huyên cất cao giọng nói âm lượng cao vót, yêu kiều cất giọng,

cô nói trổng, bởi với loại người này thật sự không đáng.

Người hầu nhìn đồng nghiệp nằm chắn ngang trên sàn có phần không tin nổi, cô ta xoay người bỏ chạy, trước khi chạy nói vọng lại với Tường Huyên,

"Cô có giỏi thì tự đi mà ra tôi không liên quan gì hết"

Nói rồi, cô ta chạy nhanh đi, không còn đường quay lại chứng kiến cảnh đẹp trong tranh vậy nữa.

.....



Tường Huyên rất cao còn thêm dáng gầy nước da trắng trẻo khoác lên mình chiếc váy rộng rãi còn là màu trắng trông cực kì sơ sài và tiều tụy, thêm nữa chiếc váy dài khoác lên người của Tường Huyên cũng không được đẹp, cũ bẩn.

Thật sự cô lấy hết can đảm chạy ra đến đây là quá tuyệt đi, bởi lẽ cái căn biệt thự này à không qua con mắt cửa sổ tâm hồn của Tường Huyên thì nó giống như lâu đài thì đúng hơn.

Không nói quá! thực sự tìm lối ra hết nửa canh giờ Tường Huyên còn lang thang nơi hành lang thênh thang đến bậc thang thứ năm trăm sáu năm cô đã mệt nửa người rồi, mồ hôi tuôn ra như suối, sức này không chịu nổi.

Đừng nói đến chuyện thoát ra khỏi đây đến chuyện tìm lối đã cả là một vấn đề rồi, ngước nhìn mồ hôi đẫm dấu chân bậc thang và tay vịn, thấm mệt cô ngồi lả người xuống, tranh thủ hít thở, trái tim đập nhộn nhịp trong lồng ngực.

Mái tóc dài ước át dính quệt vào mắt trông nhớt nhát bẩn lem nhem tức khắc, ngược trên cao, nắng đã nhạt màu, Tường Huyên gẩy ngón tay nghịch nghịch tia nắng ấm nhè nhẹ mơn man trên da thịt.

"Hết rồi. Chấm hết rồi!"

Tin cái khỉ gì vào niềm tin nửa cô ngồi xổm trước bậc thềm, hai tay quệt đi nước mắt lăn dài, tư tưởng lúc này nghĩ về phương trời nào, nghĩ vẩn vơ, cuối cùng cười cười ngây

Cô lo quá! Thực sự lo lắng cho mấy đứa con ở nhà ra sao đã ăn uống gì chưa hay đang mong ngóng cô về nữa!

Tường Huyên cũng còn rảnh để nghĩ cho mấy con chó và mèo ở nhà xa đã kịp thời chưa hay lại mất sức như chủ của nó vậy.

Ngóng lên bầu trời cao cao còn gì chất chứa trong lòng ông trời không thấu? Tường Huyên còn ít kiên nhẫn để ở lại cái nơi chốn khỉ ho hò gáy này, thật mong có đôi cánh mọc ra bay về phương trời xa kia cùng đám mây trắng bồng bềnh dễ hơn là thoát khỏi nơi đây,

"Sao tự nhiên lại như mê cung vậy? Rốt cuộc khi nào mới tìm nối ra?" Tự hỏi một mình, chạy huỳnh huỵnh như con tàu vừa tiếp điện,

cái này không phải đang rèn luyện thể chất giông giống với bộ môn thể thao ở trường đấy chứ.

....

Các tình yêu ơi truyện mới của tớ đây, thấy hay cho cái like nè, mấy nay bận quá nỡ hẹn quá trời! ❤️