Màn đêm buông xuống, bầu trời trên lãnh thổ Yến quốc đen kịt như một tấm màn vô tận, che khuất mọi dấu vết của ánh trăng và sao. Không khí lạnh lẽo của vùng biên ải càng làm cho cảnh vật thêm phần u ám, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Sở Ngọc và Tiêu Lai đã phá vỡ sự tĩnh lặng. Trận chiến đã lùi xa, nhưng dư âm của nó vẫn còn nặng nề, phủ lên lòng nàng một cảm giác bất an khó tả.
Sở Ngọc đi xuyên qua những tàn tích của trận chiến trước đó. Những mảnh vỡ của gươm giáo, những chiếc khiên vỡ vụn và những đống tro tàn vẫn còn bốc khói nhè nhẹ, tất cả đều là dấu vết của một cuộc giao tranh tàn khốc. Nàng thầm mừng vì đã thu thập được thông tin quan trọng về lực lượng quân Yến, nhưng sự căng thẳng vẫn đè nặng lên tâm trí. Nàng biết, thời gian không còn nhiều. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, họ có thể rơi vào tình thế nguy hiểm. Những tin tức về sự tổ chức lại lực lượng của quân Yến không phải là điều nàng muốn nghe, nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng đưa thông tin này trở về.
Tiêu Lai, người luôn trung thành và cẩn trọng, đi bên cạnh Sở Ngọc, ánh mắt không ngừng cảnh giác nhìn quanh. Hắn biết rõ tính cách của nàng – mạnh mẽ, quyết đoán nhưng cũng không kém phần liều lĩnh. Chính vì thế mà hắn luôn theo sát nàng, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào. Tiếng gió lạnh thổi qua làm lá cờ Yến quốc bị rách bay phấp phới trong đêm đen, mang theo mùi của chiến trường vẫn còn ám ảnh.
Khi họ tiến gần hơn đến biên giới, Sở Ngọc đột nhiên dừng lại, tay ra hiệu cho Tiêu Lai dừng bước. Không khí dường như trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Sở Ngọc cảm nhận được điều gì đó không ổn, nhưng trước khi nàng kịp phản ứng, một tiếng động nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm vang lên từ phía trước. Hàng loạt bóng đen nhanh chóng xuất hiện, bao vây nhóm của họ từ mọi phía.
"Cẩn thận!" Sở Ngọc hét lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm phản chiếu ánh mắt quyết liệt của nàng. "Chúng ta bị phục kích!"Tiêu Lai chưa kịp hiểu hết tình hình thì đã phải đỡ đòn tấn công của một tên lính Yến từ trong bóng tối lao tới. Sở Ngọc không chút do dự, nàng lao tới, hạ gục hắn bằng một đòn chí mạng, khiến hắn ngã gục xuống đất. Nàng biết rằng cơ hội thoát thân càng ngày càng mong manh, nhưng quyết tâm không bỏ cuộc vẫn bùng cháy trong mắt nàng. "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!" Nàng ra lệnh, nhưng tình hình đã quá nguy cấp. Những bóng đen vây quanh càng lúc càng nhiều, và Sở Ngọc biết rằng không thể cầm cự lâu hơn nữa.
"Tiêu Lai, mau chạy đi!" Sở Ngọc hét lên, giọng nàng đanh thép nhưng cũng đầy lo lắng. Tiêu Lai nhìn nàng, ánh mắt quyết liệt như thể muốn phản đối. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, một tên lính khác đã lao tới, tóm lấy hắn từ phía sau. Tiêu Lai cố gắng kháng cự, nhưng bị hắn khóa chặt tay, không thể động đậy.
Sở Ngọc vẫn chiến đấu không ngừng nghỉ, từng động tác của nàng nhanh như chớp, nhưng số lượng địch quá đông khiến việc chống trả trở nên vô cùng khó khăn. Một tên lính to lớn lao tới từ phía sau, tóm lấy Sở Ngọc. Nàng giãy giụa, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn, khiến nàng không thể thoát ra. Tiêu Lai bị dồn vào thế yếu, bị đánh gục xuống đất. Máu chảy loang lổ trên mặt đất, ánh mắt của hắn đầy vẻ tuyệt vọng khi nhìn thấy Sở Ngọc bị kéo đi.
"Sở Ngọc!" Tiêu Lai hét lên lần cuối trước khi bị đánh ngã, ngất lịm. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mọi thứ trở nên tối đen, hắn thấy hình bóng của Sở Ngọc bị kéo đi xa dần, biến mất vào bóng tối vô tận. Hắn cố gắng, nhưng nỗ lực của hắn chỉ làm cho tình hình tệ hơn.
***
Khi tỉnh lại, Tiêu Lai thấy mình đang nằm giữa những tên lính đã chết, không khác bãi thây ma là mấy. Hắn cố gắng dùng chút sức lực đứng dậy, nhưng cơn đau từ những vết thương khiến hắn khó có thể cử động. Nước mắt chảy dài trên gò má, không phải vì đau đớn thể xác, mà là nỗi đau khi nhìn thấy Sở Ngọc bị bắt mà không thể làm gì được. Trước giờ chỉ có binh sĩ chết vì tướng quân, nào có tướng quân liều mạng để bảo vệ một binh sĩ như hắn chứ."Cần phải báo cho Vương gia... Tiêu Lai thì thầm, cố gắng trấn tĩnh lại. Dù tình huống hiện tại đầy khó khăn, hắn biết mình không được gục ngã. Sở Ngọc đã bị bắt, và chỉ có Vương gia mới có thể giải cứu nàng. Tiêu Lai hiểu rõ điều đó, và trách nhiệm của hắn là mang tin này trở về doanh trại bằng mọi giá.
Tiêu Lai cắn răng đứng dậy, cơ thể hắn đau nhói với mỗi bước đi. Mỗi vết thương trên người như ngàn mũi kim châm vào, nhưng hắn vẫn kiên trì vượt qua đoạn đường dài để trở về doanh trại của Lăng Thanh Tiêu. Những hình ảnh về Sở Ngọc không ngừng hiện lên trong tâm trí, càng thúc đẩy hắn phải nhanh chóng đưa tin về. Hắn biết rằng thời gian đang cạn dần, và nếu không hành động kịp thời, Sở Ngọc có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn hơn.
Cuối cùng, sau một đoạn đường dài đầy gian nan, Tiêu Lai cũng thấy ánh sáng từ doanh trại của Lăng Thanh Tiêu ở phía xa. Sức lực đã cạn kiệt, nhưng ý chí vẫn chưa bị dập tắt. Hắn cố gắng đi nhanh hơn, dù mỗi bước đi như muốn ngã quỵ. Hắn không thể để Sở Ngọc một mình đối diện với quân Yến, không thể để nàng rơi vào tay kẻ thù mà không làm cá.
Khi Tiêu Lai đến gần doanh trại, hắn nhìn thấy ánh đèn lờ mờ từ lều của Lăng Thanh Tiêu, nơi hắn biết Vương gia đang chờ đợi tin tức. Hắn bước những bước cuối cùng, đôi chân gần như không còn cảm giác. Tiêu Lai ngã quỵ xuống trước lều, thở dốc, nhưng không quên nhiệm vụ của mình. Hắn cần phải thông báo ngay lập tức về việc Sở Ngọc bị bắt.
"Vương gia.." Tiêu Lai thì thầm, giọng nói đầy mệt mỏi nhưng vẫn rõ ràng, vang lên trong đêm tối, báo hiệu một biến cố lớn đang đến gần.