Vương Phi Tiểu Tướng

Chương 42: Cứu nguy




Trong doanh trại, không khí nặng nề và căng thẳng bao trùm. Tin tức từ Tiêu Lai khiến Lăng Thanh Tiêu không thể ngồi yên. Hắn đi đi lại lại trong lều, gương mặt trầm tư và ánh mắt sắc lạnh như đang tìm kiếm một giải pháp. Sở Ngọc đã bị bắt và Lăng Thanh Tiêu biết rằng không thể trì hoãn thêm nữa.

Tiêu Lai, dù đã kiệt sức, vẫn cố gắng truyền đạt toàn bộ thông tin. Mỗi từ hắn nói như một nhát dao cắt sâu vào lòng Lăng Thanh Tiêu. Sở Ngọc không chỉ là một tướng quân tài giỏi, mà còn là người cực kỳ quan trọng đối với hắn.

- Tiêu Lai, ngươi đã làm rất tốt. Nghỉ ngơi đi, bổn vương sẽ lo phần còn lại.

Tiêu Lai mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Lăng Thanh Tiêu, hắn chỉ gật đầu, lặng lẽ rời khỏi lều. Trái tim hắn vẫn nặng trĩu lo lắng, nhưng hắn tin tưởng rằng Vương gia sẽ không để Sở Ngọc gặp nguy hiểm.

Lăng Thanh Tiêu ngồi xuống bàn, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn cảm nhận được sự giận dữ và quyết tâm dâng trào trong lòng. Hắn biết rằng đây không phải lúc để bị cảm xúc chi phối. Hắn cần phải bình tĩnh và tính toán từng bước đi một cách cẩn thận. Sở Ngọc là người mà quân Yến đặc biệt muốn bắt giữ vì nàng là người duy nhất có khả năng cứu Khả Hãn. Hắn phải cứu nàng trước khi kẻ thù có thể khai thác được bất kỳ lợi thế nào từ nàng.

Khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Lăng Thanh Tiêu đứng dậy và bước ra khỏi lều. Hắn gọi Tiết Nghiên.

- Tiết Nghiên, triệu tập ngay đội quân tinh nhuệ nhất. Chúng ta phải hành động nhanh chóng và bất ngờ. Sở Ngọc không thể bị giam giữ lâu hơn nữa.

Tiết Nghiên nghe lệnh và ngay lập tức rời đi. Hắn hiểu rõ tính cách của Lăng Thanh Tiêu và biết rằng một khi Vương gia đã quyết định, không ai có thể ngăn cản. Đội quân tinh nhuệ được huy động ngay trong đêm, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc giải cứu đầy nguy hiểm.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lăng Thanh Tiêu khoác lên mình bộ giáp, tay nắm chặt thanh kiếm quen thuộc. Hắn biết rằng nhiệm vụ lần này sẽ không dễ dàng, nhưng vì Sở Ngọc, hắn sẵn sàng đánh đổi mọi thứ. Trước khi rời đi, hắn dừng lại trước lều của Tiêu Lai, người đang được chăm sóc bởi một binh sĩ khác.

-



- Tiêu Lai, ngươi hãy giữ vững tinh thần. Chúng ta sẽ đưa Sở Ngọc trở về.

Tiêu Lai, dù yếu đuối, vẫn gật đầu.

- Vương gia... hãy cứu Chu tướng quân.

Lăng Thanh Tiêu không nói thêm gì, chỉ gật đầu và quay người rời đi. Đội quân của hắn nhanh chóng tiến về lãnh thổ Yến quốc. Dù bóng đêm bao phủ, nhưng Lăng Thanh Tiêu không hề cảm thấy e ngại.

Trên đường tiến vào lãnh thổ Yến quốc, Lăng Thanh Tiêu không ngừng nghĩ về Sở Ngọc. Hình ảnh nàng mạnh mẽ, quyết đoán, và luôn đứng vững trước mọi thử thách hiện lên trong tâm trí hắn. Nhưng giờ đây, nàng đang gặp nguy hiểm, và điều đó khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹt. Hắn không thể tưởng tượng nổi việc mất đi nàng, người đã cùng hắn trải qua bao khó khăn.

Khi đội quân gần đến biên giới, Lăng Thanh Tiêu ra lệnh dừng lại. Hắn hiểu rằng tấn công trực diện sẽ rất nguy hiểm khi chưa rõ vị trí cụ thể của Sở Ngọc. Hắn cần phải tính toán kỹ lưỡng để không rơi vào bẫy của quân Yến.

- Chúng ta sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm đầu tiên do ta dẫn đầu, tiến vào trại chính của quân Yến để tạo sự phân tâm. Nhóm thứ hai do Tiết Nghiên chỉ huy, lẻn vào phía sau để tìm kiếm và giải cứu Sở Ngọc.

Tiết Nghiên gật đầu, hiểu rõ nhiệm vụ của mình. Lăng Thanh Tiêu biết rằng chỉ có cách này mới đảm bảo an toàn cho Sở Ngọc mà không gây ra quá nhiều thiệt hại cho quân mình. Hắn không muốn bất kỳ ai phải hy sinh vô ích trong cuộc chiến này.

Khi mọi người đã sẵn sàng, Lăng Thanh Tiêu ra lệnh xuất phát. Đội quân chia làm hai hướng, mỗi nhóm di chuyển cẩn thận để tránh bị phát hiện. Lăng Thanh Tiêu dẫn đầu nhóm đầu tiên, tiến vào khu vực trại chính của quân Yến. Những tên lính canh gác bị hạ gục một cách nhanh chóng và chính xác, không một tiếng động.

Khi tiến vào sâu hơn trong trại, Lăng Thanh Tiêu cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập. Hắn biết quân Yến không dễ bị đánh bại, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến thất bại. Nhưng sự quyết tâm trong lòng hắn chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế. Hắn không thể để Sở Ngọc rơi vào tay kẻ thù.

Trong khi đó, nhóm của Tiết Nghiên đã lẻn vào phía sau trại, cẩn thận tìm kiếm tung tích của Sở Ngọc. Họ di chuyển nhanh nhẹn và im lặng như những bóng ma, không để lại dấu vết. Cuối cùng, họ phát hiện ra một khu vực bị canh gác nghiêm ngặt hơn hẳn so với các nơi khác trong trại. Tiết Nghiên ra hiệu cho cả nhóm dừng lại, rồi lặng lẽ ra lệnh tấn công.



Trong khu vực trung tâm của trại, Lăng Thanh Tiêu đối mặt với sự chống cự quyết liệt từ quân Yến. Những tên lính Yến dồn dập tấn công, nhưng Lăng Thanh Tiêu không hề lùi bước. Hắn chiến đấu như một con sư tử bị dồn vào chân tường, mỗi đòn đánh đều mạnh mẽ và chính xác, như thể hắn đang trút hết mọi cảm xúc vào từng đường gươm. Máu nhuộm đỏ đất dưới chân, nhưng hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất trong đầu: cứu Sở Ngọc.

Khi nhóm của Tiết Nghiên tiếp cận được khu vực canh gác nghiêm ngặt, họ phát hiện một chiếc lều lớn, được bảo vệ bởi những binh sĩ tinh nhuệ nhất của Yến quốc. Tiết Nghiên ra hiệu cho cả nhóm chuẩn bị tấn công. Khi lệnh phát ra, họ đồng loạt xông vào lều, bất ngờ tấn công những tên lính Yến. Tiếng gươm giáo va chạm và tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Trong lều, Sở Ngọc bị trói chặt, hầu như không còn sức lực. Nàng đã bị thương nhẹ, máu từ vết thương làm rỉ qua băng gạc. Dù vậy, ánh mắt nàng vẫn sắc lạnh và tràn đầy quyết tâm. Khi thấy Tiết Nghiên cùng nhóm của hắn tiến

vào, nàng cảm nhận được niềm hy vọng.

Tuy nhiên, trong lúc hỗn loạn, Lăng Thanh Tiêu xuất hiện. Hắn nhanh chóng hạ gục những tên lính còn lại và lao đến chỗ Sở Ngọc. Hắn cắt đứt dây trói, ánh mắt không rời khỏi nàng.

- Sở Ngọc, nàng không sao chứ? - Hắn hỏi, giọng đầy lo lắng và cẩn trọng.

Sở Ngọc, dù mệt mỏi và đau đớn, vẫn cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.

- Ta... ta ổn... chỉ là bị thương chút thôi.

Lăng Thanh Tiêu giúp nàng đứng dậy, cảm giác được sự yếu đuối từ cơ thể nàng qua đôi tay mình. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không để nàng phải chịu thêm cơn đau nào nữa. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy trái tim mình thắt lại. Hắn đã không thể ngăn cản lo lắng và đau đớn khi thấy nàng trong tình trạng như vậy.

- Chúng ta phải rút lui ngay. Nàng cần được chữa trị, - hắn nói, giọng đầy quyết tâm nhưng cũng không giấu nổi sự mềm mỏng. - Tiết Nghiên, mở đường cho chúng ta.