Tử Kiệt theo sau nàng rời khỏi doanh trại, vừa ra khỏi địa phận doanh trại nước Yến hắn cũng khó giấu tò mò mà hỏi nàng.
- Chu tướng quân, cô là...
-
Không để hắn dứt lời nàng đã cắt ngang lời hắn.
- Tử Kiệt, ngươi dẫn mọi người về thành báo tin cho Vương gia đi. Ta đến nước Yến, kể tường tận việc Yến Xích Đài sẽ đến cầu hòa cho Vương gia nắm rõ tình hình.
Tiêu Lai cũng vội vàng lên tiếng ngăn cản. Nàng ta dù sao cũng là nữ nhi không thể mạo hiểm một thân một mình vào hang cọp như vậy.
- Không được, Vương gia mà biết cô đi một mình chắc chắn đầu bọn ta treo dài trước cổng thành.
Sở Ngọc kéo cương ngựa dừng lại, nàng nhìn sang đội hình suy tính cẩn thận.
- Vậy được, Tử Kiệt và Tiêu Lai theo ta còn lại lập tức trở về hội quân cùng Vương gia. Vào trong Yến quốc không thể đi nhiều người tránh đả thảo kinh xà lỡ mất thời cơ. Đây là mệnh lệnh.
Lần này nàng không cho bọn họ cơ hội ý kiến mà lập tức ra lệnh buộc bọn họ trở về. Tử Kiệt dặn dò vài câu, nhóm nàng nhanh chóng tách nhau ra chia thành hai hướng mà đi.
Về phía Lăng Thanh Tiêu, sau khi nàng đi hắn liền phát động tấn công dụ quân chủ lực ra khỏi doanh trại để nàng tiện hành động. Nhưng thật sự đứng là một đám hữu dũng vô mưu chỉ biết lao tới chém giết, hắn trên thành cao nhìn xuống đơn giản chỉ cần một chút thủ thuật nhỏ cũng làm loạn được bọn chúng.
Lăng Thanh Tiêu dựa vào hướng gió cho quân nghiền thật nhiều bột ớt trộn lẫn vào pháo, hắn cho quân sĩ sử dụng bột chống bỏng ớt và đeo găng tay. Mặt tên nào cũng xuất hiện vài vạch xanh đỏ, trông vô cùng buồn cười.
- Các vị, trước khi ra trận bổn vương dặn dò một chút. Trong lúc đánh trận chúng ta sẽ thả bột lạt tiêu từ trên thành nên các người không cần hoảng loạn thứ bột trên mặt, bao mặt và găng tay giúp mọi người không bị bỏng do lạt tiêu gây nên. Cứ mặc sức mà đánh các người diệt được cấp nào bổn vương khen thưởng cấp đó. Đánh một trận cho sảng khoái, những túi nhỏ trên đây chứa đầy lạt tiêu còn dùng như thế nào thì chắc không cần hướng dẫn đầu nhỉ?
Hắn nửa đùa nửa thật làm tăng không ít sĩ khí trong binh lính, bọn họ nhận lấy từng túi lạt tiêu có người tò mò mở ra xem đã bị mùi cay nồng sọc thẳng lên mũi làm hắn hắt xì và họ không ngớt. Binh sĩ còn lại thấy hắn như vậy cũng bật cười lớn, bộ dạng vô cùng thảm hại. Lăng Thanh Tiêu lệnh cho quân y mang lên một ít sữa lạnh để y rửa mắt.
- Các người tốt nhất là nên cẩn thận trận này đánh thật không phải tập luyện. Các người đã ngứa tay chưa đánh một trận được chưa?
Binh lính đồng loạt đáp lời, sĩ khí tăng mạnh Lăng Thanh Tiêu khá hài lòng quay sang Tiết Nghiên giao lại việc cho hắn.
- Tiết Nghiên ngươi cho bọn họ trang bị đầy đủ rồi lên đường đi, bổn vương trong doanh trướng đợi tin.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Đúng như hắn dự liệu, chỉ cần bị khiêu khích bọn chúng lập tức ra nghênh chiến đứng đối diện đội quân của hắn bọn chúng thốt lên không ít lời thô tục.- Như một đám nữ nhân ra trận còn mang che mặt, chẳng dám đem mặt ra
gặp người.
- Các ngươi mau về nhà mà ôm mẫu thân khóc oa oa đi.
Quân do đích thân hắn dẫn dắt nên những lời này không làm bọn họ lay động được. Tiết Nghiên dẫn quân kiềm chặt cương ngựa khẽ cười chế giễu lớn tiếng.
- Kẻ đến xin để lại danh tự, Triệu quốc không đánh kẻ tiểu tốt vô danh.
- Bản tướng Yến quốc, đại tướng A Nữu Lộc.
Tiết Nghiên im lặng hồi lâu, bọn chúng cho rằng hắn nghe tên đã sợ hãi nào ngờ câu tiếp theo làm bọn chúng suýt ngã ngựa.
- Hắn là ai vậy, bên đó tùy tiện một người cũng có thể làm tướng sao? Các người đã nghe tên hắn chưa?
Binh sĩ đồng loạt trả lời tiếng "Chưa" vừa lớn vừa vang vọng. Tiết Nghiên lần này vừa gãi đầu vừa trả lời hắn.
- Bản tướng thì không phải đại tướng gì chỉ là được binh sĩ yêu mến gọi là Hổ Uy tướng quân.
Lời vừa dứt có kẻ nhận ra hắn đã vội lên tiếng.
- Tướng quân, Hổ Uy tướng quân là một trong hai kẻ dưới trướng Tề Vương gia bọn chúng có tiếng thiện chiến, giết người không ghê tay. Nếu hắn xuất hiện ở đây e là Tề Vương gia đã đến và đám ô hợp dị hình dị dạng này là đội quân đặc biệt của Tề Vương phủ.- Tề Vương? Không phải hắn mất tích sao, hai tên Vô Kỵ và Hổ Uy lúc nào cũng như hình với bóng sao giờ chỉ có một tên?
- Việc này... thuộc hạ không rõ.
Lăng Thanh Tiêu vì đợi quá lâu mà lên trên thành cao theo dõi cuộc chiến. Giáp bào quen thuộc rất nhanh đã khiến không ít kẻ ở Yến quốc nhận ra, vài tên còn muốn lui xuống.
Tiếng kèn và trống trận vang lên hai bên bắt đầu giao chiến, ngươi chém ta giết máu nhuộm đỏ cả một khu gió lớn bắt đầu nổi lên hắn liền ra lệnh cho người rải bột ớt và ném pháo. Bột ớt bay ra không ít kẻ bị bỏng mà nhắm tịt mắt lại quơ tay loạn xạ. Thế cục dần hiện rõ bên chiếm ưu thế, Lăng Thanh Tiêu khẽ thở dài quay người trở lại doanh trướng trước khi đi hắn dặn dò phó tướng bên cạnh.
- Khi nào bọn họ rút quân cho bọn họ đi tắm liền đi. Chuẩn bị nước ấm pha thêm chút sữa cho họ tắm đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Phó tướng nhận lệnh nhanh chóng phân phó xuống bên dưới lập tức đã có người đi chuẩn bị.