Vương Phi Tiểu Tướng

Chương 38: Hiệp ước hòa bình




Nàng cho quân y trong đội kiểm tra qua cho Thiếp Xích Đài và mấy vị phó tướng.

Nếu các người bị ép tại sao không đứng lên mà làm phản?

- Đại nhân, bọn ta không thể bọn họ lấy tính mạng Khả Hãn đe dọa. Người vừa rồi đi sứ cũng là người của bọn chúng dùng để gây chiến hai nước nhưng không hiểu sao bị Tề Vương chém chết.

Sở Ngọc nhìn một vòng mấy người trong lều, nàng xoa trán khé thở dài.

- Vậy....chỉ cần cứu được Khả Hãn của mấy người là có thể dừng cuộc chiến đúng không?

- Đúng vậy.

- Hiện tại ở đây chắc hẳn có người của vương phi đúng không?

Đúng vậy, bọn chúng hữu dũng vô mưu đã bị bọn ta lừa cho ra chiến trường rồi vả lại đấy cũng không phải quân của bọn ta.

- Quân của các người đâu?

- Cách đây năm trăm dặm.

Sở Ngọc vừa hỏi vừa tiếp thu câu trả lời của bọn họ, Tử Kiệt đứng bên cạnh nàng cũng nhỏ giọng nhắc nhở.

- Cô nương, lời của Thiếp Xích Đài có thể tin tưởng được nhưng trước mắt chúng ta nên hội quân với vương gia để bàn kế lâu dài.

- Không cần---Lời nàng chưa dứt tiếng còi thu quân bên ngoài đã vang lên, Thiếp Xích Đài là

người đầu tiên hoảng loạn.

- Nếu mấy người là người của Tư Kỳ ca ca thì mau trốn đi bọn chúng trở về e là không thoát được.

- Không sao. Tử Kiệt đã chuẩn bị rồi chưa?

- Đã xong.

-

Bọn chúng mới đánh trận, đội quân tiêu hao không ít với lại chỉ cần giết tướng hạ cờ là xong thuận lợi dọn dẹp mớ lộn xộn đó.

Ngoài cổng trại không ít binh sĩ đã bị nhốt ở ngoài bọn chúng rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, tiến lên cũng không được rút quân cũng không được sau lưng là quân nước Triệu trước mặt thì không thể vào trong doanh trại.



Một tên được cho là tướng lĩnh thúc ngựa lên trước vài bước lớn giọng chất vấn.

Đại quân trở về ngươi tại sao lại không mở cổng?

Người trên tường thành cao vốn đã được đổi thành người của nàng mặt mũi lúc này đã được bôi thêm mấy vệt màu, Hạ nương trên cổng thành nhìn xuống lớn tiếng.

- Các ngươi là quân phản loạn không xứng vào thành, đi chết đi.

- Hạ nương, ngươi dám.....

- Đại tướng quân.

Giọng nói trong trẻo của Sở Ngọc vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Nàng kề chủy thủ vào cổ Thiếp Xích Đài dùng y đe dọa hắn cũng muốn xác minh vài chuyện.

- Ngươi là ai?

Nguyên soái của ngài đang trong tay ta, trận này ngài thua rồi. Còn không mau hạ cờ đi.

- Nực cười, một nữ nhân sao có thể làm nguyên soái của ta các ngươi muốn giết ả thì cứ việc.

- Được.

Hạ nương và các tướng lĩnh đứng bên cạnh gấp đến độ quỳ xuống thay Thiếp Xích Đài xin tha một mạng. Sở Ngọc nhìn sang Tử Kiệt, hắn rút từ trong ngực áo ra tờ giấy đưa lên trước mặt tên được cho là Đại tướng quân.

-

Đây là bản hiệp ước giao hòa của hai nước được kí kết không lâu sao bây giờ các ngươi lấy cớ đưa quân sang nước Triệu.

- Đó giờ thuận theo tự nhiên kẻ mạnh luôn có tiếng nói, các ngươi hèn yếu nên mới cầu hòa bọn ta mạnh mẽ xưng vương sao lại phải hạ cờ ngang hàng các ngươi.

- Được, các người nghe rồi chứ?

- Đã rõ.

Đội nàng đồng loạt lớn tiếng đáp lời, tiếng mũi tên bay xé gió lao về phía Tử Kiệt người trong đội nàng phản ứng nhanh đã nắm giáp hắn kéo qua một bên, người không sao nhưng tờ giấy kia đã bị mũi tên lửa ghim lên cột gỗ nhanh chóng hóa thành tro. Hành động này trực tiếp khiêu khích nàng.

- Huynh đệ của lão nương mà ngươi cũng dám đụng. GiếtLời nàng vừa dứt, Sở Ngọc buôn tay kéo Thiếp Xích Đài lùi lại một mũi tên trên góc phải tường thành xé gió bay tới đâm xuyên qua Thái Dương tên tướng lĩnh, mắt hắn trợn tròn ngã ngựa ngay tại chỗ.



- Nha đầu, thấy sao?

- Huynh được lắm nào về ta cho huynh một vò rượu của Chu Lão tướng quân.

- Được.

Người vừa bắn tên là Tiêu Lai, thành viên đội của nàng. Binh sĩ bên dưới thấy tướng đã chết lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng xé gió lần nữa bay tới lần này là loại nó lớn ghim thẳng vào cờ nước Yến. Mọi người lần nữa nhìn về phía Tiêu Lai thấy hắn còn đang mò để bắn thêm vài mũi nữa.

- Tiêu Lai, đủ rồi, rút. Diệt tướng, hạ cờ. Ta về chơi với vương gia ta rồi. Thỏa thuận hòa bình đã bị các vị đốt nên các người chuẩn bị tinh thần nói chuyện với Tề Vương đi.

Hai chữ Tề Vương vừa vang lên bọn họ khẽ run, tên kia có tin đồn rằng hắn đã diệt sạch một tiểu quốc vì tên Hoàng thượng khiến hắn không vừa mắt, còn có mỗi lần hắn ra trần điều phải uống máu kẻ thù và một đống tin đồn khác nữa.

Thiếp Xích Đài lùi về sau vài bước cầm lấy chủy thủ muốn đánh lén nàng. Sở Ngọc từ lúc thả nàng ta ra đã luôn để mắt đến nàng nhẹ giọng nhắc nhở.

- Cô nương trước khi ra tay nên nhớ rõ, cô không phải đối thủ của ta.

- Ta liều mạng các ngươi, nếu hôm nay thả các ngươi đi tương lai Yến quốc sẽ không còn yên bình. Trừ khi các ngươi thành con tin mới có thể cản Tề Vương gia lại.- Chơi với Tư Kỳ ca ca mà lại không biết Tư Kỳ ca ca là ai à?

Nàng tò mò nhìn sang Tử Kiệt chỉ nhận lại được cái lắc đầu của hắn. Sở Ngọc xoa nhẹ hai bên Thái dương nếu nàng nhớ không lầm và kinh nghiệm bị lừa của bản thân thì thời này tặng trang sức thì được coi là tín vật định tình thì phải.

- Ta có cách giúp cô nhưng cô phải tự mình thực hiện, bọn ta chỉ là mấy tên binh lính thôi không giữ được chân Vương gia đâu nhưng có kẻ làm được.

Sở Ngọc tìm khắp người cũng không có lấy một món trang sức, nàng nhìn sang Tử Kiệt nhỏ giọng.

- Có vật tùy thân của Tiết Nghiên không?

- A, có có.

Hắn vội vàng rút chủy thủ trên người đưa nàng, Nàng rút chủy thủ kiểm tra mấy lượt bên trên còn khắc chữ Tiết Nghiên không to cũng không nhỏ trên thân chủy thủ.

- Chủy thủ của ta bị gãy đi vội quá nên lấy tạm của hắn.

Được, lần này có khi không cần động đao kiếm.

Nàng đưa chủy thủ cho Thiếp Xích Đài cẩn thận căn dặn y.

- Đây là chìa khóa giúp hai nước có thỏa thuận hòa bình. Cô một mình đến Triệu quốc tìm người này hắn nhất định sẽ giúp được cô. Rút.

Thiếp Xích Đài nhận thanh chủy thủ cẩn thận cất vào người. Vừa định quay người cảm tạ thì đã thấy người của nàng đã sớm không còn bóng ai cả.