Trong điện không còn quan lại nào lên tiếng phản bác, Lăng Thiện Huy chậm rãi đứng lên đi lại bên cạnh thái hậu đỡ bà đứng dậy.
- Nếu không còn gì bẩm tấu tứ đệ mau về nghỉ ngơi ngày mai đón tiếp sứ thần Yến quốc.
Giọng the thé của công công tổng quản vang lên cắt đứt suy nghĩ của mọi người. Sau đó là hàng loạt âm thanh của quan lại đồng thanh.
- Bãi giá hồi cung.
- Cũng tiễn hoàng thượng, thái hậu.
Lăng Thanh Tiêu vội kéo Sở Ngọc ra khỏi hoàng cung. Chu Tuấn cũng vội vã chạy theo hai người, Sở Ngọc nắm tay hắn kéo lại cẩn thận hành lễ.
- Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân. Ban nãy đa tạ người đã cứu mạng tiểu nữ.
- Ngọc nhi, bổn vương lúc trước nói như vậy là lo lắng cho nàng vì tiếc mạng của Tư đại phu nên hi sinh thanh danh và hôn nhân một đời. Ta sai rồi nàng đừng giận nữa.
- Mạt tướng không dám.
Giọng nói nàng vang lên trong trẻo lạnh lùng lại có phần xa cách khiến hắn cảm thấy có chút mất mát.
- Gọi ta là Tư Kỳ hoặc A Kỳ điều được. Nàng đừng như vậy.
- Vậy…Vương gia… Ta hỏi ngài pháp luật nước Triệu ta có cái gì mà quân tử phạm pháp xử tội như thứ dân không.
- Có điều có, là tiên đế các đời truyền lại.
Sở Ngọc xoa nắm đấm nhỏ của nàng, nhìn hắn nở một nụ cười gian xảo tiến lên vung mạnh một quyền. May mắn Chu Tuấn và Tiểu Vân kịp thời ngăn lại vội ôm lấy eo nàng lôi về sau. Sở Ngọc bĩu môi mặt chán ghét nhìn hắn, nàng quay sang làm nũng, nàng ôm lấy cánh tay Chu Tuấn lắc nhẹ.
- Đại ca, hắn lừa ta.
- Ngọc Nhi, muội nghiêm chỉnh cho ta. Muội đang là phó tướng đấy.
- Tiểu thư người bình tĩnh lại Tư Kỳ là Tề Vương gia đấy.
Lăng Thanh Tiêu thấy nàng bị cản lại cũng thở phào một hơi hắn vội chạy ra sau lưng Tử Kiệt.
- Sở cô nương, Ngọc Nhi, Chu tổ tông, ta không có lừa muội Tư Kỳ là húy danh mà Tề Vương dùng lúc đi dạo nhân gian hoàng thất có ai lại không biết. Muội bớt giận lúc ở trấn Thanh Thủy ta đã có nói rồi là muội không tin. Có Tử Kiệt tướng quân và nha đầu Tiểu Vân làm chứng hơn nữa lúc này đã hồi kinh rồi muội không thể phủi sạch quan hệ được.
Sở Ngọc vừa nghe hắn nói vừa trợn tròn mắt nàng lần nữa quơ lên nắm đấm trước mặt hắn.
- Ta với ngài làm gì có quan hệ gì không nên ăn nói xàm ngôn.
- Tiểu thư… người quên rồi hả. Ngọc bội của người đâu.
Tiểu Vân một bên lên tiếng nhắc nhở một bên giữ nàng lại. Chu Tuấn nghe Lăng Thanh Tiêu nói vậy cũng hơi nhìn xuống tiểu muội của mình.
- Ngọc Nhi, muội và vương gia đã xảy ra chuyện gì?
- Lúc đấy không tính. Ta trả lệnh bài lại cho ngài, ngài trả ngọc bội lại cho ta.
- Không được, Ngọc nhi. Lệnh bài đó không trả được vậy còn đêm đầu tiên lúc mới đến trấn Thanh Thủy lúc đó muội —
- Ngài mau im miệng cho ta.
Tiếng Sở Ngọc vừa lớn vừa vang vọng một góc hoàng cung không khỏi đánh động mọi người xung quanh. Lúc này mặt nàng đã đỏ bừng vì tức giận không kiểm soát được giọng nói của mình. Không ít quan lại tò mò xem kẻ nào dám quát Tề Vương lớn giọng la lối trong hoàng cung. Có nhiều kẻ đứng lại xem kịch hay cứ nghĩ Tề Vương gia sẽ nổi giận đem cô nàng đanh đá đấy chém đầu thị chúng.
- Được, được ta im, nhưng mà muội phải chịu trách nhiệm còn cả lúc lên núi thâm nhập địa bàn Tiết tướng quân nữa. Nàng rõ ràng bảo —
- Tư Kỳ.
Sở Ngọc nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ hận không thể lập tức bóp chết tên vô sỉ này.
- Được, được ta không nói nữa nhưng nàng phải chịu trách nhiệm.
Tử Kiệt đứng chắn trước mặt hắn cũng khẽ cười vương gia nhà hắn cuối cùng cũng có kẻ trị được rồi. Nàng không thèm để ý chủ tớ bọn họ nên quay người bỏ đi trước bao nhiêu cặp mắt nhìn nàng tò mò.
Chu Tuấn và Tiểu Vân thả nàng ra cúi người hành lễ với hắn mới vội vã chạy theo Sở Ngọc. Trong cung lúc này lại lan truyền tin đồn về nữ nhi Chu lão tướng dám quát nạt Tề Vương gia.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa Lăng Thanh Tiêu trở lại bộ dạng nghiêm túc vuốt ngực vài cái nhìn sang Tử Kiệt.
- Ngươi và Tiết Nghiên mau đi chuẩn bị ngựa, nhớ là chiến mã chúng ta đến Chu phủ. Phải đến nơi trước bọn họ.
- Thần tuân lệnh.
Tử Kiệt mau chóng chuẩn bị cả ba người lợi dụng địa hình quen thuộc mà tránh các đường lớn cũng như tránh nơi đông người. Thành công đến Chu phủ trước nhóm người Sở Ngọc, thị vệ gác cổng thấy người đến thân mặc quan phục còn có cả triều phục vội vàng ra tiếp kiến. Tử Kiệt giao ngựa cho thị vệ vội nói.
- Vào báo Chu lão tướng quân có Tề Vương gia đến viếng.
Tên thị vệ nghe tới Tề Vương gia đã muốn quỳ xuống hành lễ nhưng bị Tử Kiệt ngăn lại vội vã đẩy hắn vào trong.
- Mau đi Vương gia đang đợi.
Chưa đầy một nén nhang đã thấy tất cả gia quyến trong Chu Phủ ra tiếp đón. Đi đầu là Chu lão tướng quân, ông một thân y áo chỉnh tề vừa thấy người trước cổng là Tư Kỳ cũng tò mò ông còn lớn tiếng hỏi.
- Tư đại phu, lâu quá không gặp, ngươi có thấy xe ngựa nào của hoàng cung không?
Lăng Thanh Tiêu cúi đầu trả lời theo quy củ.
- Chu lão, ta không thấy.
- Không biết tên hỗn đản nào dám mạo danh Tề Vương làm lão một phen lo sốt vó. Nếu ngươi về rồi vậy Ngọc nhi đâu?
- Đang từ hoàng cung trở về.
- Thôi ngươi vào phủ nghỉ ngơi đi, hai người sau lưng ngươi là ai vậy?
Lăng Thanh Tiêu lui xuống vài bước cho Chu lão tướng quân thấy rõ hai người hơn. Ông vừa nhìn đã nhận ra Tiết Nghiên.
- Hổ Uy tướng quân, sao giờ ngươi lại ở đây, không phải ngươi cáo lão quy điền về thôn trang nhỏ nghỉ ngơi sao?
Tiết Nghiên cười lớn tiến lên đỡ lấy Chu lão.
- Đại nhân, lần này mạt tướng ở đây là do Vương gia ra lệnh.
- Vương gia? Tề Vương à? Tề Vương ở trước phủ của lão làm gì binh lính của Tề Vương đâu?
- Đại nhân để mạt tướng giới thiệu lại một chút, người ngài mới gọi là Tư Kỳ hay còn gọi hỗn đản á tên là Lăng Thanh Tiêu Tề Vương gia. Còn vị trẻ trẻ đứng kế bên đấy là Vô Kỵ tướng quân.
Chu Khải Trạch và Diệp Thanh Nguyệt vội vàng dẫn người lên hành lễ nhưng đã bị Lăng Thanh Tiêu ngăn lại.
- Chu lão, vào trong rồi nói.
Chu Khải Trạch lúc này mới để ý đến triều phục trên người hắn, ông khẽ thở dài mà vào trong.