Lăng Thanh Tiêu được người Chu gia tiếp đón cẩn thận. Chu Khải Trạch và Diệp Thanh Nguyệt dẫn hắn đến thư phòng, Chu phủ đối với hắn khá quen thuộc nên đi lại cũng thuận tiện vừa vào trong thư phòng Chu Khải Trạch đã cho tất cả gia nhân lui xuống lúc này trong phòng chỉ còn vài người thân cận.
- Chu lão, lần này ta đến đây vì bản đồ bố phòng không biết đại nhân có thể đem ra cho ta mượn lại được không?
Mặc dù mang thân phận hoàng tộc nhưng hắn đối với Chu Phủ mấy phần kính trọng vì dòng họ Chu mấy đời đều phò tá và tuyệt đối trung thành với hoàng thất.
- Tất nhiên là được, Vương gia mời ngồi.
- Hai vị cứ tự nhiên, ta là khách không dám phiền chủ.
Hắn theo lễ hậu bối mà cung kính với trưởng bối. Trong lòng Chu Khải Trạch và Diệp Thanh Nguyệt khá hài lòng với thái độ này của Tề Vương, lời đồn quả thật không đáng tin. Đợi khi Chu Khải Trạch mang ra bản đồ bố phòng đưa hắn, Lăng Thanh Tiêu cẩn thận trải lên bàn gỗ trong phòng Tiết Nghiên và Tử Kiệt lập tức đến bên cạnh.
- Vương gia, thần thấy ở giữa trấn Thanh Thủy và Hoa Sơn có thể đặt thêm phòng tuyến vị trí đó cũng là vị trí của sơn trại.
- Hổ Uy, ngươi thông thuộc địa hình hơn bổn vương ngươi bí mật dẫn quân trấn giữ Hoa Sơn chờ đợi. Rất nhanh bọn chúng sẽ đem quân sang, trước mắt sứ đoàn sang nước chúng ta chỉ là cái cớ để bọn chúng phát động chiến tranh thôi. Ngươi về chuẩn bị đi.
Tiết Nghiên vội nhận lệnh chuẩn bị rời đi nhưng Lăng Thanh Tiêu theo thói quen đưa lệnh bài cho hắn lại rút ra mảnh ngọc bội của Sở Ngọc.
- Vương gia, cái này… không điều động binh được.
- Ta đã nhắc ngài rồi mà ngài vẫn đưa lệnh bài cho Chu cô nương, giờ thì hay rồi ngay cả binh lính phủ Tề vương cũng không điều được.
Lăng Thanh Tiêu vội vàng dẹp lại ngọc bội của Sở Ngọc trước ánh nhìn của Chu Khải Trạch và Diệp Thanh Nguyệt. Hắn lườm sang hai tên thân cận.
- Các ngươi càng lúc càng lớn mật. Mau về lấy ấn nguyên soái dùng binh lính của hoàng cung đi. Hổ phù giao nàng ấy tiện hơn để chỗ bổn vương. Chu lão, tiểu bối hiện tại sẽ sửa lại bản đồ bố phòng phiền người giao lại cho Chu Tướng quân.
- Hạ thần tuân lệnh.
Lăng Thanh Tiêu nhìn một lần nữa về bản đồ bố phòng, chuẩn bị vẽ thêm vài nét hắn vừa vẽ vừa dặn dò.
- Tây Yến địa hình dễ thủ khó công muốn phá được thế trận phải dựa vào người cầm quân bản đồ bố phòng không giải quyết được vấn đề. muốn dọn sạch bọn chúng chỉ còn cách tìm nguồn nước và cắt đi đường vận chuyển lương thực may ra có cơ hội thắng. Những lời này nhờ ngài truyền đạt lại cho hai vị tướng quân.
- Hai vị?
- À, Chu Sở Ngọc có công cứu giá và tìm được Tề vương nên đã được phong phó tướng.
Chu Khải Trạch nhìn sang miếng ngọc bội của hắn lại tò mò muốn hỏi nhưng đã bị Diệp Thanh Nguyệt hỏi trước.
- Vương gia, lão nhân chỉ là một phu nhân áo vải không biết có được hỏi ngài một số việc không?
- Phu nhân cứ việc.
- Miếng ngọc bội đó là của Chu gia của nha đầu Ngọc nhi không biết sao nó lại ở trên người ngài.
Lăng Thanh Tiêu hơi dừng bút, hắn ho khan vài tiếng. Tiết Nghiên huỵt vào eo Tử Kiệt cũng ho khan vài tiếng. Đáy mắt hắn khẽ động, hắn đặt bút lại trên giá đỡ cúi người hành lễ.
- Là…tín vật định tình. Chu cô nương giao cho ta bọn ta được thái hậu ban hôn nhưng khi về đến hoàng cung nàng ấy liền rũ bỏ quan hệ không muốn thành thân. Tiện thể ở đây khẩn xin hai vị xem xét đòi công đạo cho thanh danh Tề Vương đã sớm bị hủy trong tay nàng ấy rồi.
Tề Vương gia đi cáo trạng với phụ, mẫu của Chu Sở Ngọc. Hai người trợn tròn mắt sửng sốt là bọn hắn không nghe lầm chứ, Chu lão vội vàng đứng lên đỡ hắn.
- Vương gia, ngài đứng dậy trước đã.
Diệp Thanh Nguyệt kinh ngạc nhìn sang Chu Khải Trạch bà bây giờ không biết nói gì cho đúng. Tề vương gia nổi danh kinh thành giờ lại tận Chu Phủ cáo trạng đòi Ngọc Nhi chịu trách nhiệm với hắn. Với tính khí con bé khi biết chuyện này nhất định sẽ truy sát hắn.
- Vương gia, Ngọc nhi tuổi còn nhỏ có phần thất lễ mong ngài lượng thứ.
- Phu nhân, muội ấy đang nắm giữ lệnh bài vương phủ và hổ phù của Tề Vương. Việc này có Vô Kỵ tướng quân và nha đầu Tiểu Vân làm chứng.
- Hổ phù của Tề Vương? Là thứ điều động binh lính tinh nhuệ của hoàng thất?
Lăng Thanh Tiêu làm bộ dạng ủy khuất gật đầu. Kể cả lệnh bài hắn cũng đem cho rồi hẳn là nên chịu trách nhiệm với hắn. Hai người phía sau không nuốt trôi bộ dạng này của hắn chỉ còn cách cúi đầu không nghe không thấy.
Không khí trong thư phòng còn đang căng thẳng bên ngoài tên thị vệ xông thẳng vào trong bộ dạng gấp rút.
- Lão gia, không xong rồi, tiểu thư bị người bắt đi rồi. Tiểu Vân và Chu Tướng quân trọng thương đang ở phòng khách trị thương.
Tên thị vệ vừa bẩm báo vừa đưa ra lá thư và lệnh bài dính đầy máu. Lá thư trên tay y nhanh chóng biến mất không biết từ khi nào đã nằm trong tay Lăng Thanh Tiêu.
- Hổ Uy mau điều động binh sĩ tìm người. Vô Kỵ trở về vương phủ điều động binh lính của vương phủ chờ đợi ở rừng trúc ngoại thành tây đi. Bắt sống tên cầm đầu còn lại giết.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Chu lão, Chu phu nhân. Tin tưởng ta, ta sẽ đem Ngọc nhi nguyên vẹn đứng trước mặt hai người.
Bộ dạng Lăng Thanh Tiêu lúc này hoàn toàn khác với người vừa cáo trạng, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng trên người hắn vô thức có sát khí. Lời đồn vẫn nên tin, Chu Khải Trạch và Diệp Thanh Nguyệt giao việc tìm Chu Sở Ngọc cho hắn hai người qua phòng khách xem tình hình của của Chu Tuấn và Tiểu Vân.