Theo dự định, Hàn Mộ Tuyết sẽ trở về sau khi Hàn Minh Thiên thông tri. Nhưng suy đi nghĩ lại, nàng quyết định về trước dự kiến. Một là, ngầm cho họ biết, mọi việc trong thừa tướng phủ nàng đều nắm trong tay. Hai là, nay chẳng phải tết đoàn viên sao? Lý nào lại thiếu mẫu tử các nàng được? Ba là, hôm nay có hội hoa đăng, hai nha đầu Thanh Âm cùng Tử Y háo hức muốn được đi một lần cho biết, nên nàng đành chiều ý.
Nhưng mà, chỉ đơn giản là về thôi, sao phải phô trương như thế? Nhìn đi, trang phục nàng mặc, đã được làm cách đây hai hôm, loại tốt nhất, còn nữa, trâm cài, vòng tay.. tóm lại toàn bộ là thượng đẳng, đến xe ngựa trước mặt đây cũng là loại cao cấp, chính vì chờ cơ hội trở về hôm nay. Hàn Mộ Tuyết lắc đầu nhìn Thanh Âm và Tử Y, thật giống hai đứa trẻ con.
Dự định cho người đổi lại, nhưng Lâm thị lại bảo rằng "Đã quyết định về trước ngày rồi, phô trương hay không cũng có khác gì nhau? Làm cho bản thân thoải mái là được" chính vì vậy, một chiếc xe ngựa sang trọng chạy từ ngoài thành vào, khiến kẻ khác nghi ngờ, có phải vị vương tôn quý tộc nào vào kinh hay không, họ nhìn a, nhìn a.
Thừa tướng phủ!
Xe ngựa dừng trước cổng, Thanh Âm lấy bục gỗ để dưới đất, rồi đưa tay kéo màn cửa qua bên. Một phu nhân gương mặt trắng mịn hồng nhuận bước ra, dáng người bà thon thả thong dong, dù đã ba mươi, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng cực kì tốt, nên thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, nếu không vì búi tóc phân biệt, mọi người chẳng nhận ra, đây là một phu nhân. Ngước mặt nhìn ba chữ 'Thừa Tướng Phủ' Lâm thị bất giác ảo não.
Tiếp đến một bóng dáng xinh đẹp bước ra, khiến những người xung quanh điều ghé mắt nhìn, xem đến tột cùng là vị tiểu thư nào. Tiếc là, ngoại trừ đôi mắt cùng ngọn lửa chu sa, gương mặt nàng đã bị lụa mỏng che lại, càng cảm giác nàng như tiên nữ hạ phàm, từng giơ tay nhấc chân điều tỏ ra mị hoặc chí mạng.
Đứng bên cạnh Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết cũng nhớ lại thời gian vọn vẹn vài ngày ở thừa tướng phủ, mặt dù không có chịu thiệt thòi gì, nhưng mẫu thân nàng thì có.
"Nương, người hãy nhớ rằng, mọi chuyện đều có nữ nhi, không cần để bản thân thiệt thòi" Hàn Mộ Tuyết nắm tay Lâm thị, nàng hiện tại đã không còn vô dụng như trước kia, cho nên không cần nhẫn nhịn bất kì một ai, một khi bị người xem thường, thì không ngại gì dẫm đạp lại họ. Con người là vậy, nếu lui một bước, sẽ bị họ chà đạp, nhưng nếu ngươi cường đại, họ sẽ quỳ lụy ngươi. Đây là quy luật sinh tồn trong thời cổ đại.
"Nương hiểu" Lâm thị lấy lại tinh thần, nghe nữ nhi nói như vậy thì bật cười. Trước kia, khi bà chưa sinh Hàn Mộ Tuyết, không ai có thể khi dể được bà, chẳng qua, khi có nàng rồi, làm gì bà cũng lo được lo mất, sợ ảnh hưởng đến nữ nhi. Mà bây giờ, nữ nhi bà lợi hại như vậy, bà sao để bọn họ đè đầu cưỡi cổ được?
"Hay nương là đang nhớ phụ thân?" Khiêu khích nhìn Lâm thị. Hàn Mộ Tuyết trêu chọc bà, làm cho bà lấy lại cảm xúc vui vẻ. Chính nàng cũng đồng dạng ngước nhìn ba chữ đó. Thừa tướng phủ sao? Nàng đã trở lại, thật sự rất mong chờ trò vui a. Trở về lúc này thật là lựa chọn sáng suốt, thay vì đợi người khác kêu đến gọi đi, chẳng thà tự mình đến, thú vị biết bao?
"Hắn xứng sao?" Lần này tâm trạng Lâm thị thoải mái hơn nhiều, lời nói ra có chút hờ hững. Phu quân? Đối với bà, hắn chưa làm tròn trách nhiệm quan tâm hay chăm sóc, chỉ có lạnh nhạt cùng xa cách, với hắn, bà đã chết tâm. Đối với nữ nhi, hắn không hề để mắt đến sống chết của nàng, mà chỉ có sự chán ghét cùng ràng buộc, hắn không xứng để bà xem trọng, hay nói chính xác, hắn không đáng làm cha.
"Đi thôi nương, vào trong thu xếp nghỉ ngơi trước đã." Nâng cánh tay Lâm thị dìu bà đi, nhưng trong mắt Hàn Mộ Tuyết đã rét lạnh. Mẫu tử các nàng vừa đến, đã có người thông tri bên trong, vậy mà đã hơn một khắc, chẳng hề có một ai đến xem xét. Đây chẳng phải là đang nói cho nàng biết, phân lượng so với trước kia chẳng khác nhau sao? Nếu đã không nể mặt như vậy, nàng hà tất gì cho bọn họ mặt mũi? Tranh thủ nghỉ ngơi có phải tốt hơn không.
Cho người đem những vật cần thiết theo chân nàng vào Thanh Yên viện, sau đó hướng dẫn bày trí theo cách nàng thích. Mặc dù rời đi bảy năm, nhưng mỗi ngày người của nàng đều đến đây lau dọn sạch sẽ từng hạt buổi, nên thời gian thu xếp nhanh chóng hơn.
"Người đâu, vào trong đó đem những người kia ném ra ngoài hết cho ta" lúc này, Hàn Mộ Mai hung hăng đi đến, bọn họ vốn chờ các nàng đến Vô Ưu viện thỉnh an lão phu nhân, lát sau hạ nhân thông báo rằng mọi người đã vào Thanh Yên nghỉ ngơi, lão phu nhân tức giận sai nàng mang người đến đang giáo huấn mẫu tử hai người, phải biết rằng, ở đây ai mới là chủ thật sự. Đắc ý chưa được bao lâu thì..
"A.. aaaaaa" kèm theo tiếng hét lớn là từng hạ nhân bị đá bay khỏi cửa viện lăn lộn dưới đất, mặt mày bắt đầu sưng phù lên dữ tợn, thoạt nhìn không khác gì đầu heo, khiến Hàn Mộ Mai một trận sợ hãi. Nàng lớn như vậy vẫn chưa thấy kẻ nào thê thảm đến thế, đây.. đây là chuyện như thế nào a?
"Chó hoang từ đâu chạy đến sủa bậy? Nếu còn làm ồn, là tự tìm chết?" Thanh Âm từ trong bước ra ngoài, không chút nể nang nhìn bốn phía, lại cứ vô tình bỏ qua sự tồn tại của Hàn Mộ Mai. Nàng độc mồm độc miệng như thế, chính là muốn xả giận cho tiểu thư nhà mình. Từng nghe phu nhân Lâm thị kể về chuyện lúc nhỏ của tiểu thư, nàng cực kì thống giận những kẻ ở đây, chưa tìm bọn họ tính sổ, lại có người đến nạp mạng, nàng đành giáo huấn một chút cho đỡ ngứa tay.
Đồng dạng bước ra còn có Tử Y, nàng cũng cho những kẻ hạ nhân hỗn xược kia nếm mùi Hủy Dung Tán của nàng vừa mới chế tạo, dù không chết người, thời gian độc tố bài ra cũng không lâu lắm, nhưng đủ cho bọn họ khổ sở hai ngày. Nếu lần sau còn đến, chính là tử độc chờ bọn họ a.
"Ngươi.. tiện nhân, chờ đó cho ta" Tức giận trừng mắt nhìn Thanh Âm, chân Hàn Mộ Mai cũng nhanh chạy đi, nàng thật sự sợ, nếu nàng cũng bị như bọn họ, chắc chắn sẽ phát điên mất. Chuyện này trước bẩm báo lão phu nhân, còn lại thì bọn họ tự giải quyết, nàng không dám động đến nữa.
"Chạy nhanh thật, ta chưa đem độc dược mới chế tạo cho nàng thử nữa là." Tử Y tiếc nuối nhìn Thanh Âm như hờn trách. Người này chỉ biết cứng nhắc dùng vũ lực, không có chút nào khí tiết nữ nhi dịu dàng, dọa cho con mồi nàng chạy. Thật sự mất hứng a.
Thanh Âm khoé môi giật vài cái. Độc dược mà phát ra từ miệng Tử Y cứ như là kẹo ngọt mời người thưởng thức. Đừng nhìn nàng ta yếu đuối vô tội mà nghĩ lương thiện là sai lầm. Tử Y chính là kẻ, giết người mà môi vẫn nở nụ cười ngây thơ, tính chất biến thái như vậy dù không biết võ công cũng thật khó chơi. Thanh Âm liếc mắt một cái rồi lạnh lùng quay bước vào trong ra lệnh cho thuộc hạ ở cổng canh chừng, nếu không được sự cho phép vẫn muốn xông vào, thì giết không tha.
Tử Y nhìn theo bóng Thanh Âm mỉm cười. Nha đầu này thật nhạt nhẽo, tối ngày chỉ biết chưng bộ mặt lạnh lùng cho nàng xem, chẳng chút thú vị nào cả. Giết người còn ghê gớm hơn, tàn nhẫn, bạo lực, không chút nữ tính. Vẫn là tiểu thư của nàng tốt nhất, lúc nào cũng đáng yêu a~~~.
"Tiểu thư, lão gia thỉnh ngài đến đại sảnh" một nha hoàn khoảng hai mươi tuổi nghiêm chỉnh thỉnh an, rồi đứng cách Hàn Mộ Tuyết không xa, đang cúi đầu thông báo. Nàng vừa xưng là tiểu thư, mà không phải là tam tiểu thư, điều này nói lên, nàng là người của Hàn Mộ Tuyết.
"Thanh Âm, thưởng" Chỉ cần nghe qua, Hàn Mộ Tuyết ý vị thâm trường hiểu rõ, liền sai Thanh Âm lấy bạc đưa. Lại làm cho nha hoàn kia một trận sợ hãi quỳ xuống, mất vẻ bình tĩnh lúc đầu, nàng.. nàng chính là cố ý đến, để diện kiến chủ tử đã cứu nàng năm xưa, nhưng nàng không hiểu, vì sao lại nhận được bạc? Cái này không phải ý tứ của nàng.
Nha hoàn này được tên gọi tiểu Linh, bảy năm trước được mười hai tuổi, vốn là cô nhi, lưu lạc ngoài đường không nơi nương tựa. Một ngày có người đến, dẫn nàng vào một trang viên rộng lớn, cũng có rất nhiều kẻ giống nàng ở đây. Rồi bọn người kia cho nàng ăn uống tắm rửa. Qua vài ngày liền dẫn nàng và chín người khác đến biệt viện nào đó, lúc này nàng mới chân chính biết được, người cưu mang nàng là tam tiểu thư thừa tướng phủ. Lúc ấy, tiểu thư chỉ mới năm tuổi, lại vô cùng lợi hại, cùng bọn nàng nói rõ mục đích, còn hỏi nếu ai không đồng ý, chủ tử sẽ cho bạc để rời đi. Và rồi, mười người các nàng không một ai rời đi, mà tuân lệnh đến đây làm hạ nhân.
Quả thật, chủ tử đối với bọn nàng không tệ. Những lần Thanh Âm đến, ngoại trừ lấy tin tức, đều phát nhiều ngân lượng cho bọn họ, còn nói đây là tiểu thư muốn các người sống tốt một chút, đừng để bản thân chịu thiệt thòi. Bọn nàng cảm động rơi nước mắt. Từ cô nhi không nơi nương tựa, lại có người quan tâm, một chút ấm áp này, bọ họ nguyện vì nàng mà cố gắng.
"Tiểu thư.. người?", Tiểu Linh bối rối ngẩn đầu trực tiếp nhìn Hàn Mộ Tuyết, lại bị kinh ngạc trước nhan sắc của nàng. Chẳng phải kẻ trên người dưới đều đồn đãi rằng, tam tiểu thư thừa tướng phủ là phế vật, dung nhan bị hủy, bản tính nhút nhát yếu đuối hèn mọn sao? Nhưng nhìn người trước mặt này hoàn toàn không giống. Mắt phượng mày ngài, miệng nhỏ như anh đào, làn da trắng hồng nhuận, đặc biệt ngọn lửa chu sa nổi bật như thần tiên hạ phàm, nào có giống như bọn họ đồn. À không, mà toàn bộ kinh thành đều đồn đãi như vậy.
"Ngươi đi đứng trong phủ, có bạc sẽ dể dàng hơn, cầm đi" Hàn Mộ Tuyết cảm khái nói, thật ra nàng có phải là hung thần ác thú gì đâu? Vì sao mọi người bọn họ lại sợ nàng đến vậy? Thật sự mất đi tự nhiên vốn có giữa người với người mà. Cũng may, nàng còn có hai nha đầu Thanh Âm và Tử Y, dù gì các nàng gan cũng hơn hẳn những kẻ khác rồi.
"Dạ tiểu thư" tiểu Linh được Thanh Âm nâng dậy, ánh mắt nhìn Hàn Mộ Tuyết đầy tôn sùng, nàng may mắn cỡ nào mới được vị chủ tử như vậy a, dù đã đi khá xa, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn.
Nhìn biểu tình tôn sùng của tiểu Linh, Thanh Âm cũng đồng dạng hiểu được tâm trạng, nhưng đó là nàng ta chưa biết hết sự lợi hại của tiểu thư, một khi biết đến sự kiện hai năm trước, còn kinh diễm đến cỡ nào?
* * *
Hai năm trước!
Năm mười hai tuổi, Thanh Âm được vào giáo hội, thời điểm ấy có tổng hộ pháp cùng mười môn chủ ra sức ngày đêm huấn luyện nghiêm khắc trên dưới bảy mươi người, chỉ trong năm năm, thân thủ đã đạt được tương đối, trong đó nàng và bốn người còn lại luôn có biểu hiện xuất sắc vượt mong đợi, có lẽ cũng vì lí do này, nàng có một chút gọi là tự phụ.
Năm đó nàng mười bảy tuổi, thân thủ đứng trong hàng ngũ tài, chính là năm người có võ công lợi hại nhất trong tổng thể bảy mươi người. Kể cả tổng hộ pháp và các môn chủ cũng đồng khen ngợi, năm người họ là kì tài luyện võ, điều này lại khiến sự háo thắng của nàng tăng lên. Đến khi gặp chủ tử, nàng mới biết thế nào là trời cao đất dày.
Hàn Mộ Tuyết một thân cao ngạo từ trên ghế chủ tọa nhìn xuống, ánh mắt quét hết một lượt những người có mặt. Nàng chỉ vừa tròn mười tuổi, nên trong mắt những kẻ ở đây, chủ tử có phần không đáng sợ lắm, nhất là ánh mắt không phục của một vài kẻ có. Nàng mỉm cười, đây chính là cơ hội để nàng khiến những kẻ này, tâm phục khẩu phục.
"Trong các ngươi, năm người nào có võ công cao nhất, bước ra đây" dù khó hiểu, nhưng cả năm người, bao gồm Thanh Âm không sợ hãi, không lo lắng bước ra. Hàn Mộ Tuyết gật đầu. Tốt lắm, những tài năng đầu tiên của nàng, vừa rồi nhạy bén bắt được chút xem thường năm người này, chắc chắn bọn họ có điều hơn người. Hôm nay nhân cơ hội này, nàng phải làm họ tâm phục khẩu phục sau này mới không còn nghi kị gì về trí tuệ cùng khả năng của nàng.
"Trong một nén nhang, nếu các người thắng ta, ta liền mặc các ngươi muốn thế nào, sẽ liền đáp ứng" lời nàng vừa nói, cả hội trường như dậy sóng ngầm, kể cả Từ Khiêm cùng mười huynh đệ hắn của vô cùng ngạc nhiên. Phải biết rằng, năm kẻ đứng đầu này điều do Từ Khiêm cùng mười huynh đệ đem hết khả năng vốn khó huấn luyện ra. Một người cũng đã lợi hại hơn bọn hắn rồi, cái này là năm người, năm người đó.
Nhưng chỉ ngạc nhiên trong giây lát, năm người cùng tiến lên đồng ý thi đấu, Hàn Mộ Tuyết đưa mỗi người một cây bút có chấm qua mực, chỉ cần điểm trúng người, là thắng, rất đơn giản, tiếp đến cả năm đứng vây quanh nàng, chỉ nói một câu, đã đắc tội, liền đồng loạt cùng nhau xuất thủ.
Chỉ là trong tích tắc, Hàn Mộ Tuyết dùng chiêu thức thân thủ kiếp trước thoát khỏi vòng bao vây của họ, sau đó buông bút trong tay xuống phủi phủi, rồi quăng một câu đã kích lòng người.
"Chậm"
Yên lặng, không gian thật yên lặng. Hóa đá, tập thể hóa đá!
Chủ tử nói cho họ một canh giờ để thi đấu, nhưng vì sao chỉ tích tắc nàng đã buông bút cho dừng cuộc đấu rồi? Ánh mắt dần dò xét, khi nhìn đến năm vết mực chấm vào năm tử huyệt của họ thì mới vỡ lẽ. Họ.. thua? Vừa mới ra tay đã thua? Họ còn chưa thấy rõ, Hàn Mộ Tuyết ra tay thế nào. Kể cả Từ Khiêm đứng ngoài cuộc, chỉ thấy bóng dáng nàng thoát ẩn thoát hiện lướt qua từng người, cũng không biết thủ pháp nàng dùng là gì. Đình trệ, ngây ngốc, tất cả sốc, sốc toàn tập.
"Tỉnh." Hàn Mộ Tuyết thấy vậy, liền có lòng tốt nhắc nhở tất cả. Thật ra, là nàng dùng kế, mới có thể thắng lợi chớp nhoáng như vậy. Nếu trong hoàn cảnh đánh ở khoảng cách xa, nàng không có nội lực, dể dàng thất bại. Nhưng đánh nhau trong không gian nhỏ, cự li lại gần, chính là ưu thế tuyệt đối của nàng. Cho nên, nàng mới lấy bút làm vũ khí, muốn kéo gần khoảng cách, mức độ thắng sẽ càng tăng hơn. Vấn đề này nàng sẽ không nói cho bọn họ biết.
"Chủ tử" lấy lại tinh thần, tất cả đồng loạt cùng nhau quỳ mạnh xuống, hô lên hai tiếng vang dội, chứng tỏ nội tâm họ nhiệt quyết sôi trào. Chủ tử bọn họ, thật lợi hại, thật bá đạo. Phục, bọn họ tâm phục khẩu phục, nhất là năm người ngũ tài kia, càng thêm phục sát đất.
"Các ngươi nghe đây, một khi vào giáo hội, ta có ba nguyên tắc chính. Một là, sự trung thành tuyệt đối, một khi phát hiện kẻ hai lòng, ta sẽ khiến hắn chết rất khó coi. Hai là chỉ cần hết lòng, ta không bạc đãi các ngươi. Ba, nếu trong giáo hội, ai muốn thành gia lập thất, muốn cuộc sống bình yên, thì tìm tổng hộ pháp, hắn sẽ đưa mỗi người một vạn lượng, và người đó phải phế bỏ võ công trước khi rời đi là được" Hàn Mộ Tuyết cảm thấy, hôm nay giống như ngày tuyên thệ của kiếp trước, chỉ khác là câu cuối, đến chết cũng không được li khai. Kiếp này nàng không muốn như vậy, xem như vì lần tái sinh này là việc tốt.
"Dạ chủ tử"
* * *
Hiện tại
"Đi thôi, đã đến lúc diện kiến phụ thân rồi" Hàn Mộ Tuyết chỉnh lại y phục cùng Thanh Âm đến đại sảnh, chỉ là giữa đường nhảy ra một Tử Y âm trầm đi theo. Bất đắc dĩ cả ba người thong thả đi đến đại sảnh, có lẽ hôm nay sẽ là ngày đoàn viên khiến họ nhớ mãi.
"Tiểu thư, long trọng thật?" Tử Y cười tươi nháy mắt với Hàn Mộ Tuyết nhìn hạ nhân đứng hai bên dài đến cửa đại sảnh. Phải chi lúc bọn họ về, trên dưới hạ nhân cũng đón hai bên vậy sẽ tốt hơn không. Chỉ là hiện tại đang muốn ra uy với chủ tử nàng? Cũng bằng một đám vô dụng đây sao?
Cả ba người vừa bước qua ngạch cửa, nhìn phía trên chủ tọa là một nam nhân thâm trầm cùng lão bà đắc ý, không phải cha cùng tổ mẫu nàng thì là ai chứ? Nhìn hai người sắc mặt biến đổi khi thấy mình, Hàn Mộ Tuyết cũng không sợ hãi ngẩn đầu nhìn lại bọn họ. Có lẽ thông tin bảy năm qua bọn họ nhận được hoàn toàn khác xa nàng hiện tại, nên có chút phản ứng không kịp đi?
Bỗng nhiên cảm nhận được luồng áp bức đánh đến, Hàn Mộ Tuyết khinh thường lắc mình sang một bên, Thanh Âm tung chưởng phong cản lại chỉ là mới đơn giản vài chiêu, đã đem người nọ đánh lùi ra xa, tận chỗ nhị phu nhân đang ngồi. Thấy tiểu thư ngầm bảo dừng tay, nàng mới vội thu nội lực, ra phía sau Hàn Mộ Tuyết đứng yên.
Hạ thị kinh sợ đứng dậy đỡ nhi tử, ánh mắt tức giận nhìn về phía Thanh Âm, muốn quay sang mắng Hàn Mộ Tuyết không biết quản tốt nha hoàn thì nhận được ánh mắt sắc lạnh của nàng, lời vừa tới miệng lại nuốt vào. Những người còn lại mặc dù cũng sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là vui sướng khi người gặp họa.
"Đại công tư, tốt nhất ngươi đừng nên vận công, nếu không độc xâm nhập lục phũ ngũ tạng thì địa la thần tiên cũng không cứu được đâu" Thấy Hàn Minh Diên tức giận định bước đến gây chuyện cùng chủ tử. Tử Y rất tốt bụng nhắc nhở hắn không nên động thủ, nếu không, thiệt thòi vẫn là hắn. Vì sao nàng biết hắn là đại công tử? Đơn giản là vì hắn có nét giống Hàn Minh Thiên, lại lớn tuổi hơn tiểu thư nhà nàng, ngoài hắn ra thì còn ai dám ở đây động tay động chân.
"Ngươi có ý gì?" Hàn Minh Thiên không ngờ Hàn Minh Diên lại ra tay động thủ với Hàn Mộ Tuyết, nhưng chẳng may chạm trán nha hoàn có võ công cao, bất quá ông không định nhúng tay vào, lại chẳng ngờ, thế nào nhi tử ông lại bị trúng độc, còn nguy hiểm tính mạng? Khiến hắn không còn bình tĩnh.
"Chỉ cần cách tiểu thư hai bước, nếu cố tình vi phạm, liền trúng độc" Tử Y mặc dù nói chuyện với Hàn Minh Thiên, nhưng ánh mắt lại quét hết một vòng tất cả nữ nhân đang có mặt trong đại sảnh nhằm cảnh cáo bọn họ, nếu dám có ý nghĩ không tốt đối với Hàn Mộ Tuyết, chỉ có tìm chết. Điểm dừng lại rơi trên người lão phu nhân Lý thị, khiến bà sợ hãi bối rối cúi mặt xuống.
"Ngươi.." Hàn Minh Thiên tức giận. Nói vậy chẳng phải ý bảo rằng, chính nhi tử hắn cố ý tiếp cận ra tay với Hàn Mộ Tuyết, nhận lấy kết quả đó, là thích đáng sao? Thật hỗn xược, từ khi nào mà thừa tướng đương triều lại yếu thế hơn một hạ nhân mới vào phủ? Nhưng mà lời nàng nói đúng tình hợp lý, hắn không thể phản bác.
"Tiện nhân, Nhanh đưa thuốc giải ra" Hạ thị tức giận quát Tử Y, bà không suy nghĩ gì sâu xa, đơn giản là Hàn Minh Diên vừa ói ra ngụm máu đen, cơ thể từ từ trượt khỏi tay bà. Hình tượng chủ mẫu đoan trang vừa rồi biến mất dạng, chỉ còn lại nhếch nhác lo lắng cùng sợ hãi.
"Hướng tiểu thư ta bồi tội" Tử Y vẫn không chút nhượng bộ, thờ ơ như không liên quan đến mình, để xem, sĩ diện quan trọng hơn, hay mạng người quan trọng? Nàng không có gì tốt, chỉ được cái thù dai, dù là một người đắc tội với tiểu thư, nàng cũng liệt kê cả nhà hắn vào danh sách đòi nợ.
"Tử Y, không được vô lễ" Hàn Mộ Tuyết rốt cục cũng lên tiếng can thiệp. Vốn nàng chẳng quan tâm sống chết của Hàn Minh Diên, nhưng dù gì hôm nay là ngày đầu tiên trở lại, liền không muốn mọi chuyện phức tạp, sau này thời gian ở lại đây còn dài, cảnh cáo như thế là được. Thái độ nàng không truy cứu lọt vào trong mắt một số người lại thành sự yếu kém của năm nào.
"Dạ, tiểu thư" dù rất muốn đùa dai chút nữa, nhưng lệnh tiểu thư không thể làm trái, Tử Y phụng phịu nhìn Hàn Minh Diên hừ mạnh, rồi ném lọ thuốc giải cạnh hắn. Trò vui kết thúc, nàng đành ra phíasau tiểu thư ủ rũ nhưng mắt vẫn liếc một vòng tinh nghịch xem có ai còn muốn làm mồi thử thử thuốc của nàng hay không. Đáng tiếc, nhìn đến đâu bọn họ điều né tránh, nghiêm túc kẻ đứng người ngồi không chút cử động. Tử Y khinh thường xí nhỏ, âm thầm mắng một đám nhát gan.
"Người đâu, đưa đại thiếu gia đi nghỉ ngơi" cho Hàn Minh Diên uống thuốc xong Hàn Minh Thiên liền sai người cùng Hạ thị đỡ đại thiếu gia đi. Xong hắn lại trở về vị trí ghế chủ gia ngồi xuống, mâu trung nhíu chặt lại nhìn Hàn Mộ Tuyết. Nữ nhi này hắn chưa từng để vào lòng, cũng như mẫu thân nàng, hôm nay thấy nàng điễm tĩnh ung dung như vậy, nếu như trước kia không cho nàng rời đi, có phải hay không hắn sẽ đào tạo ra một nữ nhi giỏi?