Đại sảnh phục hồi lại sự yên tĩnh, Hàn Mộ Tuyết nhẹ nhàng bước đến, một chân nhúng nhẹ hành lễ trước mặt Hàn Minh Thiên và Lý thị lão phu nhân. Thái độ này của nàng liền khiến những kẻ có mặt ở đây đoán không ra tâm tư.
"Vì sao hôm nay lại trở về?" Hàn Minh Thiên có chút thắc mắc, nếu như Hàn Mộ Tuyết đã không còn 'bệnh' vì sao lại không trở về sớm hơn, mà lại quyết định về lúc này? Có phải hay không.. nàng sớm biết hắn có ý định đó? Suy nghĩ chợt loé, Hàn Minh Thiên có chút khiếp đảm, nếu ngoài lý do này, thật hắn chẳng đoán ra được nguyên nhân, còn nếu đoán đúng, vậy chính là, nữ nhi này.. thật đáng sợ.
Nhạy bén bắt được nghi ngờ cùng khiếp sợ của Hàn Minh Thiên, Hàn Mộ Tuyết cười thầm, xem ra phụ thân nàng chưa ngốc lắm, nhưng đây là nàng cố ý để hắn tự đoán, rồi tự dọa chính mình, điểm này đánh vào tâm lý kẻ khác mà không cần làm bất cứ điều gì. Nàng tự nhiên đến ghế ngồi của Hạ thị lúc nãy rời đi mà ngồi xuống. Hành động này khiến các di nương cùng Lý thị hít một ngụm khí lạnh.
Đây chẳng phải trắng trợn tuyên bố, ngoài Hàn Minh Thiên cùng Lý thị lão phu nhân, nàng chính là người có vị trí cao hơn những kẻ còn lại? Chính Hàn Minh Thiên cũng híp nhẹ đôi mắt nhìn nàng. Nữ nhi này rất có ý tứ, từng lời nói hành động, điều chứa đựng ẩn tình. Phải biết rằng, những chiếc ghế ở đây điều nói lên thân phận địa vị người đó trong phủ, nàng chính là cố ý.
"Chẳng phải đây là ý của phụ thân sao? Nữ nhi chỉ là về trước thời hạn." Hàn Mộ Tuyết thản nhiên nhìn lại Hàn Minh Thiên không giấu sự khiêu khích trong mắt, nàng quyết định trước tiên đánh đòn phủ đầu những kẻ này, như vậy từ nay về sau nàng cùng mẫu thân sẽ tránh được một số phiền phức nhỏ nhặt. Còn nếu như bọn họ chưa nhận ra sự cảnh cáo hôm nay, nàng cũng chẳng ngại giết gà dọa khỉ thêm lần nữa.
"Ngươi.." Hàn Minh Thiên tức giận đập bàn đứng dậy chỉ Hàn Mộ Tuyết. Hắn không ngờ điều mình lo lắng lại là sự thật. Nói vậy, mọi chuyện trong thừa tướng phủ nàng điều biết? Nghĩa là, thế lực nàng chẳng hề đơn giản, trong phủ có tai mắt. Cho nên? Tin tức bảy năm qua hắn nhận được, điều là giả? Nhưng nàng bất quá cũng chỉ mười hai tuổi, sao có thể làm được chuyện này? Hay là.. Lâm thị? Hầu phủ? Dường như không phải. Bởi vì hắn tin tưởng cảm giác của mình, tất cả ẩn tình điều xuất phát từ Hàn Mộ Tuyết, và mọi thứ sẽ không đơn giản như bề ngoài.
Kể cả Lý thị cũng không ngờ, Hàn Mộ Tuyết lại có bản lĩnh như vậy, bà thật không nhìn thấu tiểu nha đầu này. Từ trên người nàng có loại bá khí ngông cuồng áp đảo tất cả. Chỉ là vừa rồi cho bà cùng lão đại (Hàn Minh Thiên) mặt mũi nên nàng mới ngồi chỗ đó, nếu như nàng muốn, liền có thể đem bà cùng lão đại ném ra ngoài. Bởi vì, chỉ cần hai nha đầu phía sau nàng ra tay, cũng đủ làm thừa tướng phủ chao đảo. Hàn Mộ Tuyết như vậy là đang nhắc nhở họ, tuyệt đối không được chạm vào kiên nhẫn cùng giới hạn cho phép. Lý thị sợ hãi trước suy đoán của mình, ánh mắt hình nàng có phần kiêng dè.
"Phụ thân không cần tức giận, dù gì ta cũng là nữ nhi người, không phải sao?" Vừa nói, vừa thờ ơ nhìn chiếc nhẫn đeo ngón trỏ, Hàn Mộ Tuyết cân nhắc lần nữa khen ngợi tay nghề của thợ chế tác cùng Tử Y. Trên người nàng, trang sức điều chứa đựng nguy hiểm, ví như chiếc nhẫn này, chỉ cần ngón tay cái chạm nhẹ xoay một vòng liền có ám khí chỉ nhỏ bằng sợi lông đã tẩm kịch độc bắn ra với tần suất lực cực mạnh.
Còn có hoa tai giọt nước, nhìn bề ngoài chỉ giống như viên ngọc có màu sắc, nhưng thật chất chính là mê dược, ngón tay bốp mạnh một chút, hơi khí từ đó tràn ra, nhanh chóng khiến những người xung quanh bán kính năm mét điều gục ngã. Vòng tay nàng bên trong rỗng, có chứa sợi dây siêu mỏng làm từ Huyền Thiết mà bảy năm trước không người nhận, Từ Khiêm đã đem đưa nàng, nói ra cũng may mắn, những loại vũ khí được chế tạo từ loại Huyền Thiết này cực kì sắc bén, sợi dây chỉ này vòng qua vật nào đó kéo nhẹ, liền dể dàng cắt đứt được. Vì vậy, nàng đem chế tạo thành một bộ ngân châm tặng Tử Y, nhuyễn kiếm tặng Thanh Âm, chính nàng chỉ cần một sợi dây, một bộ tiểu kim trong chiếc nhẫn là được.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Hàn Minh Thiên khắc chế rối loạn trong nội tâm. Cho dù bây giờ hắn gọi tất cả thị vệ tướng phủ vào, chắc chắn cũng không thể làm gì được các nàng. Vì thực lực hai bên cách xa nhau. Vừa rồi thấy công phu cùng cách hạ độc của hai nha hoàn phía sau Hàn Mộ Tuyết cũng đủ chứng tỏ, nàng có khả năng khống chế cả tướng phủ này. Nhưng chính là vừa rồi nàng đã tỏ rõ thái độ cùng lời nói là nữ nhi hắn, tất nhiên sẽ không muốn cùng hắn một mất một còn, nên hiện tại cần biết nàng muốn gì.
"Ta muốn làm tam tiểu thư thừa tướng phủ." Thật ra không phải Hàn Mộ Tuyết chưa từng nghĩ sẽ mãi ở lại Lâm viện, vì thế lực nàng đủ lớn để không cần dựa dẫm vào Hàn Minh Thiên. Nhưng mà, đây cũng là yếu điểm của nàng. Một là, nếu thế lực càng lớn, sẽ khiến triều đình nghi ngờ, một khi điều tra được, sẽ khiến nàng gặp khó khăn, chẳng bằng âm thầm mở rộng mua bán, lại sống ẩn mình dưới lớp tiểu thư tướng phủ ngu dốt, hèn nhát yếu đuối không phải tốt hơn sao? Hai là mẫu thân nàng rất để tâm hôn sự của nàng, mặc dù nhiều lần phân tích rằng bà không cần lo lắng, nhưng chính là một khi Lâm thị cố chấp thì ba bò chín trâu cũng không duy chuyển được, nàng hết cách.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Hàn Minh Thiên lại có chút sửng sốt, chỉ cần như vậy liền cho qua? Hắn cứ nghĩ Hàn Mộ Tuyết sẽ nhớ đến chuyện ngày trước mà trở về trả thù, hắn đã từng suy diễn ra mọi chuyện, duy chỉ chuyện này lại không ngờ đến. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, hẳn là nàng nghĩ đến tình thân đi?
"Tốt nhất người nên quản lý hậu viện, đừng làm phiền ta cùng mẫu thân là được," nói xong ba người liền rời đi. Nhìn vẻ mặt như hiểu ra gì đó của Hàn Minh Thiên làm Hàn Mộ Tuyết có chút không vui, hẳn là tên phụ thân này nghĩ những chuyện ớn lạnh gì đi? Dù là gì đi nữa, chuyện hôm nay cũng tạm dừng tại đây, nàng muốn nghỉ ngơi một chút.
"Chuyện hôm nay ai có can đảm để lộ ra ngoài, chính là kẻ mạng ngắn, đừng bao giờ thử giới hạn của ta." Vừa bước khỏi ngạch cửa, Hàn Mộ Tuyết dừng lại, quanh thân sát khí dâng trào quét một vòng sân nhìn bọn hạ nhân lạnh giọng lớn tiếng nói, cũng có ý muốn cho những kẻ sau lưng nàng nghe thấy.
"Dạ, tam tiểu thư" tất cả hạ nhân toàn bộ trong sân đồng loạt run sợ quỳ xuống. A thiên a, tại sao người thật lại không giống lời đồn? Tam tiểu thư nào có bị hủy dung a, nhìn đi, nhan sắc này nếu đại tiểu thư thấy được cũng sẽ ganh tị a, còn nữa, ai nói tiểu thư nhút nhát sợ sệt? Kể cả nhị tiểu thư hung hãn cũng không đáng sợ hơn tam tiểu thư a, chỗ nào là một phế vật đâu?
Một đám tiểu thiếp di nương cũng sợ hãi, đặc biệt là tam di và tứ di, nhìn Hàn Mộ Tuyết hiện tại, nào có hình ảnh nào của tam tiểu thư bảy năm trước đâu? Quả là một trời một vực, thời gian khiến con người thay đổi tất cả mà.
Hàn Mộ Tuyết trở về Thanh Yên, sau đó cho người đem tất cả vật phẩm của Lâm thị đến Đào Hoa viện, còn âm thầm sai người thời khắc bảo vệ an toàn cho bà. Xong mọi việc, liền đánh một giấc dài đến chiều.
"Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta đi xem hội hoa đăng đi?" Tử Y hào hứng chạy theo bên cạnh Hàn Mộ Tuyết lãi nhãi. Thật ra nàng mong chờ từ lâu rồi, vì thấy tiểu thư chưa ngủ dậy, nên không dám đánh thức, nay tiểu thư đã dậy, nàng liền bám theo nài nỉ. Hội hoa đăng rất vui đó, từ trước đến giờ nàng chưa từng xem, tiểu thư đã hứa tối nay sẽ để nàng cùng Thanh Âm đi, không líu ríu mới là lạ.
"Thôi được rồi, hai ngươi chuẩn bị xong cẩn thận rồi đi đi, ta có vài việc phải làm" Hàn Mộ Tuyết bất lực thõa thuận, thật là nha đầu Tử Y này không bao giờ chịu yên, nhưng mà nói gì nói, cả hai tuổi còn nhỏ, nên vui đùa một chút cũng không vấn đề. Nhất là Thanh Âm, nhìn nàng gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng ít nói, tốt nhất đem ra ngoài giao tiếp một chút mới thỏa đáng.
"Dạ tiểu thư" cả hai không hề hỏi Hàn Mộ Tuyết dự định làm việc gì, chính là tiểu thư làm việc, bọn họ không thể nhúng tay vào, nên Tử Y hí hửng nắm tay lôi kéo mặt lạnh Thanh Âm đi thay y phục rồi ra ngoài. Bọn họ nhất định phải thâu tóm hết các món ăn vặt ở kinh thành, cho dù là Thanh Âm cũng kéo nhẹ khoé môi vì thích.
Sau khi Thanh Âm cùng Tử Y rời đi, Hàn Mộ Tuyết tắm rửa xong liền thoải mái dựa vào chiếc ghế quý phi đặt ở trước viện, phía dưới gốc cây Tử Đinh Hương, ngắm chiều tà mặt trời sắp lặn. Mặt dù ý định ban đầu trở về là từng bước một xử lý những kẻ trước kia dám tổn thương nàng. Nhưng sau khi vào đây, nàng mới cảm thấy chẳng muốn xử lý ai cả, đơn giản là nàng lười. Nếu như bọn họ không tổn hại nàng cùng mẫu thân, có lẽ nàng sẽ suy nghĩ lại mà tha cho những kẻ đó.
Không phải nàng nhân từ hay nghĩ đến lý thuyết người một nhà kia, mà chỉ là nàng không muốn tay dính máu tươi, trừ khi kẻ đó chạm vào giới hạn của nàng, còn không thì cứ như vậy sống qua ngày cũng không tồi nhỉ? Lâu lâu vui đùa một chút sẽ càng tốt hơn. Thật ra, nàng cũng ảnh hưởng một chút từ Lâm thị, chỉ muốn yên bình lặng lẽ mà trôi qua vậy.
Nhưng, có kẻ lại tự tìm phiền phức!
"Tránh ra, mắt chó các người không nhìn rõ ta là ai, mà lại dám cản đường?" Hàn Mộ Mai tức giận nhìn hai nha đầu mặt không chút biểu tình đưa tay ngăn cản ở cổng Thanh Yên viện. Nàng ta chính là biết Thanh Âm cùng Tử Y vừa rời khỏi phủ liền dẫn người tới tìm Hàn Mộ Tuyết sinh sự. Bởi trong ý nghĩ của nàng, Hàn Mộ Tuyết nếu không có hai nha hoàn kia, liền vô dụng.
"Cho mình nàng ta vào" thấy sự tình ồn ào, Hàn Mộ Tuyết chán nản, muốn thanh tịnh một chút ngắm hoàng hôn cũng chẳng được yên. Liền lên tiếng cho Hàn Mộ Mai vào. Xem ra nha đầu này có chút sợ hãi Thanh Âm và Tử Y, nên dù là ở đãi sảnh cũng không thấy mặt, khi nghe ngóng hai nàng đã rời đi, lại nhanh chóng tìm đến. Đây có phải là nói, nha hoàn cường còn đáng sợ hơn tiểu thư yếu đuối? Mà Hàn Mộ Tuyết có yếu đuối sao?
"Ồ? Tam tiểu thư có phong thái gớm nhỉ? Lại còn cho hạ nhân canh cổng nữa sao?" Hàn Mộ Mai xem thường nhìn thân ảnh nằm nghiêng trên ghế. Ánh mắt chạm phải gương mặt xinh đẹp cùng dung nhan hững hờ lại mang phong tình quyến rũ của Hàn Mộ Tuyết khiến nàng ta kinh ngạc. Tại sao tiện nhân này lại trở nên xinh đẹp như vậy? Chẳng phải lúc trước nghe đồn vết thương trên trán khiến ả bị hủy dung hay sao? Bây giờ trên đó lại hóa thành ngọn lửa chua sa ủy mị, càng tô thêm vẻ đẹp động lòng người, đến cả đại tỉ được xưng là đệ nhất kinh thành mỹ nhân cũng kém xa một bậc, thật không thể tin được. Bỗng dưng trong lòng nàng nổi lên ý định muốn hủy đi gương mặt kia.
"Tìm ta có việc?" Hàn Mộ Tuyết không cho là Hàn Mộ Mai đến đây đơn giản soi mói cách sống của nàng. Nhìn cử chỉ hùng hổ vừa rồi, ắt hẳn Hàn Minh Thiên chưa nói gì với nàng ta đi? Hay là cố ý để nữ nhân ngu ngốc này đến thử nàng? Xem ra, cảnh cáo của nàng chưa đủ nặng rồi?
"Không việc thì không thể tìm sao? Ta vẫn là nhị tỉ của ngươi" tức giận nhìn vẻ mặt không xem ai ra gì của Hàn Mộ Tuyết, Hàn Mộ Mai trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ, nhưng chẳng phải mẫu thân nói, chỉ vì tiện nhân này đã làm trò gì đó, lại khiến phụ thân nàng ra mặt dặn dò không được tìm ả gây phiền toái, cái này làm sao có thể chứ?
Hơn nữa, Hàn Mộ Tuyết dung túng hạ nhân đã thương đại ca khiến mẫu thân nàng tức giận, nay hai kẻ kia không ở đây, há Hàn Mộ Mai nàng lại sợ một kẻ yếu đuối?
"Ta không rảnh tiếp đón ngươi, còn nữa, nhị tỉ? Ngươi cho là ngươi xứng sao?" Hàn Mộ Tuyết đứng dậy, từng bước tiến lại gần Hàn Mộ Mai, khiến nàng ta thêm chút sợ hãi lùi mấy bước về sau súyt té ngã. Thấy thế Hàn Mộ Tuyết dừng lại, chỉ có như vậy đã sợ hãi sao? Đúng là tiểu thư được bao bọc tốt, không bị chút sóng gió gì, chỉ vài ba câu đã bị hù dọa rồi.
"Ngươi.. tiện nhân" Vừa mắng, Hàn Mộ Mai cũng quên lời dặn của Hạ thị, dùng roi trong tay quất về phía Hàn Mộ Tuyết. Dù cho bị la mắng, nàng cũng nhất quyết đánh cho tiện nhân này một trận, sẵn tiện hủy luôn dung nhan xinh đẹp kia, vì vậy lực ra tay là dùng toàn bộ.
Hàn Mộ Tuyết lắc người, thân thủ tức khắc đứng trước mặt Hàn Mộ Mai, ánh mắt xinh đẹp hiện lên tia trào phúng, bàn tay mảnh mai nhanh như chớp tăng lực mạnh, giáng xuống gương mặt Hàn Mộ Mai khiến nàng gần như lệch quai hàm, cả người chảo đảo té xuống đất, môi bị rách một mảnh, gương mặt sưng phù, năm dấu tay rõ rệt.
Hàn Mộ Tuyết từng bước đến gần Hàn Mộ Mai làm cho nàng ta càng thêm sợ hãi lùi về sau. Tại sao không ai nói với nàng là Hàn Mộ Tuyết lại lợi hại như vậy? Nhìn gương mặt xinh đẹp, ánh mắt chứa sự âm ngoan thì nàng ta biết, hôm nay nàng ta mắc sai lầm rồi.
"Lần sau, còn ở trước mặt ta mắng tiện nhân, thì ta sẽ móc mắt, chặt tay ngươi. Đừng tưởng đây là thừa tướng phủ thì ngươi có thể lộng hành, tin hay không bây giờ ta liền cho ngươi biết, phế vật là như thế nào?" Hàn Mộ Tuyết cúi người tiến lại gần Hàn Mộ Mai, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve một bên mặt lành lặn, giọng nói cực kì dể nghe, nhưng vào tai Hàn Mộ Mai chính là đòi mạng, tâm tình vừa sợ hãi vừa kinh hoàng tột độ.
Gật gật đầu, búi tóc bị đánh lệch cũng đồng dạng lắc lư theo. Thấy Hàn Mộ Tuyết đứng dậy, nàng ta cũng luống cuống bò dậy lùi lại rồi quay người chạy đi. Nàng ta không bao giờ còn muốn đến đây nữa, thật đáng sợ mà.
Nhìn bóng người chật vật chạy đi, Hàn Mộ Tuyết mỉm cười, cũng chỉ là một tiểu nha đầu phách lối bị chiều hư, hù dọa một chút xem như bài học sau này. Ánh mắt nàng thu lại, xoẹt qua một chút âm lãnh, kẻ phía sau xúi giục mới là đáng đánh. Tính ra thì Hạ thị bảy năm nay đắc ý quá nhiều, liền quên mất địa vị chính mình rồi? Nàng cũng nên làm gì đó nhắc nhở bà ta, đừng đưa tay ra dài quá, nếu không nàng sẽ chặt đứt cả hai cánh, xem lấy cái gì mà lên mặt đây?
Ban đêm, Hàn Mộ Tuyết thay y phục dạ hành, lẻn vào Ngọc Dung viện, trong bóng tối thuận lợi đến trước bàn trang điểm lấy lọ son lên ngửi, ánh mắt sáng lên, thì ra nàng đoán không sai. Bây nhiêu đây cũng đủ làm Hạ thị xoay sở tối mày tối mặt rồi, hẳn sẽ ít làm phiền nàng? Đặt son vào vị trí cũ, không tiếng động liền rời đi.
Một đêm này Di Lan viện có kẻ đang mất ngủ.
Lúc chiều Hàn Mộ Mai che mặt chạy về nhào vào lòng Hạ thị khóc ròng kinh sợ, vừa nhìn đến một bên mặt xưng phù khoé môi chảy máu, bà sợ hãi hỏi nguyên do, chính là con tiện nhân Hàn Mộ Tuyết ra tay thì vô cùng tức giận. Một ngày, chỉ trong một ngày mà nhi tử lẫn nhi nữ của bà bị ả đánh. Cơn giận này nuốt làm sao trôi? Vậy mà, vừa rồi Hàn Minh Thiên đến, bà không nghĩ ngợi gì đem chuyện Hàn Mộ Mai bị đánh cáo trạng với hắn, những tưởng hắn sẽ vì nhi tử cùng nữ nhi mà đòi lại công bằng, nào ngờ đâu chính bà lại bị phu quân mắng một trận rồi phủi tay rời khỏi phòng đến Tú Uyên viện, Hạ thị tức giận ném cả kĩ trà rơi vỡ xuống đất.
Vì sao? Vì sao mẫu tử kia quay trở lại, liền làm mọi chuyện sáo trộn?
Đại nhi tử, từ mười tuổi liền trở thành thư đồng bên cạnh thái tử điện hạ, văn võ song toàn, không ai không ngưỡng mộ. Ấy vậy mà, tiện nhân kia lại dung túng hạ nhân ra tay đánh người, còn đem độc dược ám toán suýt mất mạng.
Đại nữ nhi Hàn Mộ Liên từ khi vừa tròn mười một tuổi liền vào cung bồi học cùng ngũ công chúa, thời gian rất ít khi về nhà, nên mọi tình thương yêu, Hạ thị dành hết cho Hàn Mộ Mai, liền dưỡng nàng thành cái dạng phách lối ngang tàn. Chỉ đơn giản đến Thanh Yên ầm ỉ một chút, liền bị đánh suýt nữa hủy dung. Mối hận này, sớm muộn bà cũng trả lại cho tiện nhân Hàn Mộ Tuyết kia.
Sau một hồi tức giận, Hạ thị lại cười cười vuốt ve mái tóc. Xem ra là bà nên đến thỉnh an vị tỉ tỉ kia rồi. Bảy năm không gặp, để coi ả ta như thế nào lại dưỡng ra loại nữ nhi dã tính đến vậy. Còn không tìm ra được điểm yếu các nàng sao?
Chỉ là, thật không ngờ, tai mắt bà cắm bên cạnh Hàn Mộ Tuyết lại bị ả ra tay đánh chết vì tội tay chân không sạch sẽ trộm đồ của chủ tử. Đúng là ngu xuẩn, làm bà mất toàn bộ thông tin. Còn người gài bên Lâm thị, chẳng biết vô tình hay cố ý, cũng bị đuổi đi. Bây giờ muốn tìm hiểu địch nhân, Hạ thị đành phải đích thân diện kiến rồi.
* * *
Sáng sớm, hoạt động của phủ thừa tướng vẫn diễn ra như thường lệ, một nhóm nữ nhân cùng nhau đến Vô Ưu thỉnh an lão phu nhân, duy chỉ có Lâm thị thông báo trong người không khoẻ, xin được miễn đến để dưỡng thân. Thật ra ý định này điều là Hàn Mộ Tuyết làm. Cổ đại thật kì lạ, sáng sớm không làm việc gì nên hồn, lại mỗi ngày điều đặn xúm nhau đi thỉnh an một lão bà. Đây chính là uy quyền mà cổ nhân thường nói sao? Nàng là cảm thấy cực kì phiền toái, nên chính nàng cũng không đi thỉnh an.
"Tiểu thư, nhóm nữ nhân kia đặc biệt là Hạ thị, trước mặt lão phu nhân nói này kia về phu nhân, còn nói lát sau qua thăm hỏi người, tiểu thư có dự định đến chỗ phu nhân không ạ?" Thanh Âm tin tức linh thông, chỉ trong khoảnh khắc liền biết trong Vô Ưu xảy ra tình tiết như thế nào. Kể cả ý định chung của bọn họ cũng biết.
"Tất nhiên là đến, vì ta cũng có trò hay cho họ tham gia mà, Tử Y, thay y phục" Hàn Mộ Tuyết vui vẻ hẳn lên, liền sai Tử Y thay đổi y phục cho nàng, rồi cả ba cùng nhau đến Đào Hoa viện của phu nhân Lâm thị. Bảy năm qua, Hàn Mộ Tuyết nàng ngày đêm cố gắng luyện tập lấy lại thân thủ của kiếp trước, đồng thời dạy Tử Y học y thuật, Thanh Âm học cách di chuyển, cùng ẩn mình nhanh chóng, cộng thêm cách dùng đoản kiếm trong khoảng cách ngắn, nên hiện tại võ công Thanh Âm là cao nhất trong giáo hội.
Cơ mà đừng nhìn hai nàng là nha hoàn mà xem thường, trên người mặc toàn y phục, trang sức thượng hạng, không kém gì các tiểu thư quan lại. Đó là lợi thế khi có một chủ tử giàu có bậc nhất a~~~.
* * *
Sau khi được hạ nhân cho mời vào, Hạ thị dẫn đầu bước vào, theo sau là các vị di nương khác.
Ngẩn đầu thấy nữ nhân mềm mại dựa vào ghế, đầu được kê chiếc gối đỡ. Dung nhan bảo dưỡng phá lệ tốt. Vẫn là Lâm thị, nhưng làn da này, gương mặt này, và cả thân hình này điều được dưỡng đến cực kì tốt. Trên người y phục vô cùng sang trọng và xinh đẹp, nhìn thôi đã biết nguyên tác là Phường Y Các chế tạo ra. Hạ thị giấu đi sự kinh ngạc cùng hoài nghi. Phường Y Các chính là địa phương chế tạo ra những bộ y phục xa hoa bậc nhất, trong hoàng cung, đặc biệt là những quý nhân cao quý điều tìm đến nơi đó đặt may. Chính bà trong mấy năm nay cũng may được mười mấy bộ, chỉ dám mặc lúc đi dự tiệc ngoài phủ, trong phủ hầu như không dám mặc, vậy mà, Lâm thị lại vô cùng thoải mái mặc trên người, kể cả tiện nhân Hàn Mộ Tuyết cũng vậy, hôm qua và ngày nay điều mặc y phục do Phường Y Các chế tạo ra. Điều này nói lên.. mẫu tử các nàng có rất nhiều bạc sao?
"Tỉ tỉ, nghe nói trong người không được khoẻ?" Hạ thị đè ép nghi ngờ cùng đố kị xuống, bà đến đây là tìm hiểu nhược điểm các nàng, rồi tìm cách ra tay cho thuận lợi, chỉ là nhìn thấy Lâm thị, bà ta có chút lo sợ, Hàn Minh Thiên vì sự thay đổi của phu nhân mà lui tới. Thật ra nam nhân nào không thích nữ nhân xinh đẹp? Bà cũng bảo dưỡng nhan sắc kĩ lưỡng, như so với Lâm thị, lại có khoảng cách xa như vậy?
"Chỉ là một chút cảm mạo, có thể do thay đổi không gian ở mới vậy" Lâm thị nhàn nhạt đảo mắt nhìn các nữ nhân có mặt ở chính thất. Ồ? Lại nhiều thêm hai vị di nương rồi? Nhưng sao chỉ có một đứa nhỏ? Đứa bé có vẻ là nữ nhi của tứ di nương, chắc khoảng chừng sáu bảy tuổi, e ngại đứng nép sau váy Vũ thị tứ di nương.
"Các ngươi cùng ngồi đi" Thái độ vẫn là dửng dưng của Lâm thị khiến Hạ thị có chút gấp gáp. Bà có nghe Hàn Mộ Tuyết nói sơ lượt tình huống ngày hôm qua, nên đại khái đoán được, hôm nay Hạ thị tìm đến với dụng ý gì. Nói thật, bà rất lười cùng các nàng tranh đấu, nếu không phải vì tương lai của Hàn Mộ Tuyết, còn lâu bà mới quay về.