Vương Phi Kì Thiên

Chương 7: Bảy năm sau




Trời vào thu, thời tiết vẫn còn nóng, dưới tán cây sum xuê lá, một bóng dáng lười nhát đang nằm nghiêng dài trên ghế quý phi tránh nắng.

Gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay. Làn da đầy sức sống, trắng mịn không tì vết. Đôi môi đỏ mọng tươi tắn khép hờ hững, tạo nét quyến rũ say đắm lòng người. Chiếc mũi thon gọn cao ráo đầy ngạo nghễ. Đôi mi dài như cánh bướm chập chờn khép nhẹ. Mày ngài uyển chuyển cong tinh tế. Vầng trán nổi bật với ngọn lửa đỏ rực màu chu sa. Dáng người nhỏ nhắn mềm mại. Hình ảnh này chẳng khác tiên nữ chốn non bồng làm Tử Y nhìn đến nổi ngây ngẩn.

Nàng danh gọi Tử Y, năm nay mười bảy tuổi. Bảy năm trước gia môn gặp nạn, may mắn tiểu thư trên đường đi 'dưỡng bệnh' cứu giúp, chẳng những người có ơn cưu mang, mà thấy nàng có sở thích thiên phú về y thuật, liền tận tình giúp nàng phân tích lĩnh hội trong việc phối dược, dụng dược cùng khắc chế dược. Hiện tại nàng có một thân y thuật lợi hại, khả năng dùng độc và giải độc đã đạt mức thượng thừa.

Ơn đức của tiểu thư và phu nhân, nàng nguyện dùng một đời bên cạnh để báo đáp ơn tình. Chỉ là tiểu thư luôn trêu tức nàng, nếu gặp nam nhân tốt, khuyên nàng nên vì chính mình mà tính toán về tương lai, làm nàng nhiều lần phùng man trợn má mới chịu dừng lại trêu chọc.

"Tiểu thư, tinh dầu hoa Diên Vỹ đã điều chế thành công, mời người kiểm định" Tử Y đưa lọ thủy tinh trong suốt bằng ngón tay cái đưa cho Hàn Mộ Tuyết. Sau khi nàng có được một thân y thuật lợi hại, thì tiểu thư lại hỏi nàng có muốn chế tạo tinh dầu từ hoa hay không. Đây chính là lần đầu tiên nàng nghe thấy, có người đem hoa chế tạo tinh dầu, nên vô cùng thích thú đồng ý ngay.

Mặc dù cách chế tạo có phần rắc rối nhưng thành tựu thì cực kì mê người. Màu sắc của tinh dầu đều có màu như màu của loại hoa đó. Hương thơm thì khỏi phải nói, chỉ cần một giọt nhỏ thôi, đã khiến toàn thân một trận thơm mát suốt cả ngày dài. Ở thời đại này, nếu muốn cơ thể thơm tho thì chỉ có thể xông hương lên quần áo, nhưng vẫn có nhược điểm, một khi vận động, cơ thể vẫn đổ mồ hôi, trong thời gian dài trên hai canh giờ, thì việc xông hương trên quần áo liền không có tác dụng. Nhưng tinh dầu thì lại khác, trực tiếp thoa trên da, một là có thể giữ cho da không khô nứt, hai là lưu giữ hương thơm suốt ngày đồng thời khắc chế tối da sự điều tiết mồ hôi ở dưới cánh tay và thân thể.

Đừng nhìn nó chỉ to bằng ngón tay, nhưng giá cả rất là đắc đỏ. Chỉ một lọ này mà giá cả ngàn lượng bạc, vậy mà còn không đủ cung cấp cho họ, nên nàng phải nhanh chóng chế tạo thật nhiều. Hoa Diên Vỹ là loại mới nhất nàng vừa tạo ra, liền đem đến cho tiểu thư kiểm nghiệm.

"Rất ổn. Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng tự nhiên, tốt." Hàn Mộ Tuyết nhận lấy, đưa ngón tay áp út lấy một giọt thoa đều lên cổ tay, sau đó thổi nhẹ rồi mới ngửi. Đây là một trong những nghiên cứu của nàng mỗi khi rảnh rỗi ở kiếp trước. Không ngờ ở cổ đại này lại giúp nàng kiếm được không ít bạc từ việc điều hương. Trả lại lọ tinh dầu cho Tử Y để nàng rời đi, Hàn Mộ Tuyết lại khẽ nhắm đôi mi, tự mình chìm vào không gian riêng tư để hồi tưởng.

Bảy năm, thời gian không phải là ngắn. Tất cả nỗ lực của nàng rốt cuộc cũng được đến đáp. Bây giờ nàng đã có khả năng tự bảo vệ mình cũng những người thân. Ngoại trừ cùng triều đình đối đầu, nàng không hề sợ hãi một địch nhân nào. Nhân lực cùng tài lực vô cùng phong phú, chỉ trong bảy năm đạt được thành tựu ngoài dự định ban đầu.

Ngoài kinh thành, nàng cũng đem thế lực phát tán khắp đất nước này. Chỉ cần đưa ra ngọc lệnh, liền có thể triệu tập, ra lệnh cho người trong giáo hội. Chỉ tiếc là, đến bây giờ họ vẫn chưa hề biết, chủ tử thật sự của họ là tiểu cô nương mười hai tuổi?

Trước tiên Hàn Mộ Tuyết nhắm đến, chính là bạc. Nếu muốn làm bất cứ điều gì, bạc đi đôi với lời nói. Nàng hiểu rõ tầm quan trọng của nó, nên trước tiên, kế hoạch 'Tài' được nàng khởi động.

Bảy năm trước, nàng nhờ mẫu thân đến bốn cửa hiệu, dặn dò chưởng quỷ rao bán, sau đó lấy danh hiệu Lâm công tử nàng mua lại. Nếu thật sự có kẻ điều tra, cũng sẽ không liên lụy đến mẫu thân nàng.

Việc đầu tiên trong bản kế hoạch là mua các của hiệu, sau đó trùng tu lại giống như bản vẽ nàng đã đưa. Tiếp đến chính là thuê người, bao gồm: Thợ may, thợ nấu ăn, thợ đúc, thợ chế tác, ca vũ, phục vụ.. Số người không dưới một trăm, còn ba mươi huynh đệ của Từ Khiêm, chia nhau ra quản lý từng nơi.

Trong giới thượng lưu, thoãn mãn miệng họ, chính là thức ăn.

Hoàng Tiên Lâu! Một đệ nhất quán ăn được ra đời. Danh sách các món ăn mà đến đầu bếp thượng đẳng nhất cũng chưa nghe qua, nói chi là nấu. Nhưng cái này đơn giản, nàng chỉ cần viết lại rõ ràng cách chế biến, tẩm ướt, nêm mếm và cả cách bày trí như vậy cũng có thể đạt được thành quả.

Thứ hai là cách bày trí vô cùng khác lạ. Hoàng Tiêu Lâu xây dựng theo thiết kế hình vuông, gồm có bốn tầng, theo cấp bậc mà lựa chọn. Giá cả cũng cao lên theo mỗi tầng.

Tầng trệt, mỗi vách ngăn hình chữ thập cao khoảng ngang ngực, chia thành bốn khoảng trống, mỗi khoảng trống đặt một bàn ăn và bốn ghế. Trên mỗi bàn là một lọ hoa nhỏ tinh tế. Ở đây, từng bàn sẽ có không gian riêng, hạn chế sự làm phiền xung quanh.

Lầu một, tất nhiên sẽ trang trọng hơn nhiều so với tầng trệt. Mỗi cạnh của Hoàng Tiêu Lâu có đến mười căn phòng nhỏ, được bày biện trang nhã lịch sự. Đây là nơi đón tiếp những người có tiền và quan viên có cấp bậc thấp. Mỗi phòng sẽ có một người phục vụ khi khách quan cần.

Lầu hai, có chút đặc biệt hơn, mỗi cạnh của Lâu, chỉ vọn vẹn năm căn, không gian rộng lớn gấp đôi hơn lầu một, và nếu theo yêu cầu của khách nhân, sẽ có vũ cơ đàn ca múa góp vui. Đây chính là dành cho những viên quan chức cấp cao.

Lầu ba, chính là nơi đặc biệt. Mỗi cạnh chỉ có một phòng. Không gian cực kì yên tĩnh, dành phục vụ hoàng thân quý tộc, mỗi phòng giống như một tịnh thất trang nhã cao quý, và tất nhiên, nếu chậm chân không đặt được phòng nào, liền có thể thuê phòng ở lầu hai.

Trên đó là sơ bộ về Hoàng Tiên Lâu. Còn đệ nhất Phường? Đó là Phường Y Các.

Nói về Phường Y Các, Hàn Mộ Tuyết lại một trận tâm đắc. Đây không đơn giản là mua bán vải vóc trân phẩm, mà nơi đây chủ yếu thiên về thiết kế y phục. Nhận đơn hàng và bàn giao y phục đúng như hẹn. Nếu nói đơn giản như vậy thì làm sao nàng tâm đắc?

Chính là một sấp giấy với bản vẽ tinh tế từng đường nét phác họa ra bộ y phục được đóng kĩ lưỡng như một quyển sách, để cho khách nhân lựa chọn trang phục theo ý thích, rồi thợ may sẽ đo chính xác số đo rồi cắt may. Nên nhớ rằng, y phục thời cổ đại rất đơn giản, chính là hai vạt áo chéo lên nhau rồi được kết chặc lại bởi dây đai. Nam phục hay nữ phục chỉ khác nhau về chất lượng vải, người có tiền thì vải tốt hơn, ngoài ra kiểu dáng không khác nhau.

Còn trang phục Phường Y Các lại khác, đa dạng kiểu dáng, lại hài hòa lây động, kèm theo những chi tiết tạo điểm nhấn càng thêm nổi bậc. Đến thợ may giỏi cũng không biết cách để may như thế nào. Nhưng rất nhanh, họ dựa vào bản vẽ chi tiết từng đường kim mũi chỉ, cách cắt kể cả tạo phụ kiện nho nhỏ cũng viết ra rõ ràng.

Phường Y Các chỉ hoạt động năm ngày, số lượng hóa đơn được đặt lại trên năm trăm bộ. Đây chính là sự thành công vang dội trong kinh thành. Ai mà chẳng thích chính mình xin đem? Càng không phải nói, đây chính là dưới chân thiên tử, cái không thiếu nhất chính là bạc.

Tiếp đến, Trân Bảo Các! Nói về trang sức đi. Đây là nơi mà dành đến tám mươi phần trăm thiên về nữ nhân. Ở cổ đại này, thủ sức, trang sức đều nói lên địa vị của kẻ đó giàu sang đến bậc nào. Nhìn chung, thời cổ đại thủ công điều rất đơn giản, tính tế hay sắc sảo chỉ nhìn nhận qua điêu khắc. Ví như một cây trâm ngọc, đẹp hay không chính là do khắc khéo hay không khéo mà ra. Đa phần thủ sức đều làm bằng ngọc, vàng, bạc mà tạo thành.

Cái đáng nói chính là hầu như mỗi một vật, chỉ dùng một chất liệu, ví như trâm ngọc, chỉ đơn giản là một đoạn ngọc, một đầu nhọn, một đầu khắc này nọ, trâm bạc, thì toàn bộ được làm từ bạc, vàng cũng như vậy, đơn điệu. Còn cách tạo hình quá đơn giản, còn như trâm phượng thì quá nặng nề thêm rườm rà. Trân Bảo Các chính là tạo ra những trâm phẩm không có sự đơn giản, không có sự rườm rà, mà chính là kết cấu có tính toán.

Nếu như kết hợp ba chất liệu lại để tạo thành một món trang sức, sẽ hấp dẫn như thế nào? Không, không.. không phải là ba, mà là nhiều. Ví dụ như, đá quý? Mã não? Pha lê? Tất cả điều tạo lên một trân phẩm độc nhất vô nhị. Như một cây trâm bạc, có lá bằng vàng, có hoa là ngọc, có chồi là đá quý, có tua là pha lê? Không có một chút cầu kì nào, mà ngược lại tinh tế sắc sảo! Dưới ánh nắng còn lấp lánh phát sáng. Chỉ là một bộ trang sức như vậy, cũng phải vài ngàn lượng bạc, nhưng vật hiếm mới gọi là quý. Đã quý thì chắc chắn sẽ được người quý tranh giành mua.

Thứ tư, sức hút không hề kém với Phường Y Các, chính là Phẩm Các!

Phẩm các là nơi lại thiên về nữ nhân. Thời đại nào cũng vậy, đặc biệt là phụ nữ, nhu cầu làm đẹp không có điểm dừng, huống chi kinh thành là nơi vương tôn quý tộc, nữ nhân lại là người cầm bạc chứ?

Mỹ phẩm người thời đại này dùng lại khá đơn giản, ví dụ như son môi, chỉ là tờ giấy tẩm màu, không hề có mùi hương, với lại, màu sắc chỉ đơn giản là màu đỏ thẫm, dùng lâu sẽ ảnh hưởng đến màu môi nguyên thủy, lâu dần môi sẽ sậm đi, không còn tươi tắn nữa. Nói chung là, mỹ phẩm cổ đại chỉ đơn giản dùng cách nguyên thuỷ chế tạo ra, sự hạn chế là độ mịn màn, tươi tắn, mùi hương, màu sắc..

Phẩm Các, tạo ra sản phẩm tân thời hơn, cách đóng lọ cũng cực kì khác người.

Hàn Mộ Tuyết chỉ ra cách chế tạo cho thợ đúc, tạo ra nhiều cái lọ mẫu dáng khác nhau, nhưng chất liệu hoàn toàn bằng tủy tính trong suốt.

Một lọ phấn được đặc chế từ nguyên liệu tốt, thành phần đặc biệt chính là bột ngọc trai tạo sự mịn màn khi chạm vào, kết hợp tinh dầu điều chế riêng, tạo hương thơm nhẹ nhàng, đặc biệt dùng lâu sẽ khiến da bạn trắng mịn trong suốt.

Son môi sao? Nguyên liệu để tạo ra son môi hoàn toàn giống hiện đại thì chắc chắn không có đủ. Nhưng, những thành phần chủ yếu thì không khó. Đương nhiên, bí quyết này chỉ mỗi mình nàng cùng Tử Y mới làm ra được. Có tất cả mười hai màu để chọn lựa, điểm chung là, chúng đều rất mềm mịn, lại có mùi hương dể chịu, điều đặc biệt là, sẽ khiến đôi môi trở nên quyến rũ hơn.

Và một loại mà từ trước đến nay, chưa một nơi nào xuất hiện trong những cách làm đẹp, đó là mặt nạ. Công dụng và cách dùng không khác gì hiện tại, nhưng vấn đề là, ở cổ đại chưa từng có, nên vừa ra mắt đã bị càng quét nhanh chóng, có người chưa mua được cũng đã đặt hàng, vì thế chỉ trong một tháng, những sản phẩm nào của Phẩm các đưa ra, cũng thành chủ đề bàn tán của những nữ quyến, đến hoàng cung cũng có người đến đặt mua với số lượng khủng.

Và tất nhiên, được chào đón nhất chính là tinh dầu hoa mà nàng chế tạo ra. Thực sự chỉ trong ba tháng, tất cả cửa hiệu điều bị số lượng lớn người chen lấn vào cửa. Chỉ trong bảy năm, chi nhánh được mở rộng khắp mọi nơi. Đó chính là kế hoạch 'Tài' mà nàng tính toán.

Đang suy nghĩ, liền có nha hoàn thông báo, Từ Khiêm xin cầu kiến, Hàn Mộ Tuyết liền thu hồi suy nghĩ, chỉnh lại y phục trên người rồi ra lệnh cho người vào.

"Chủ tử, đây là ngân phiếu ba vạn lượng lợi nhuận tháng này, xin ngài kiểm qua" Từ Khiêm đem hộp gỗ đựng đầy ngân phiếu đặt trên bàn bên cạnh rồi đứng lui ra.

Nhìn tiểu cô nương dung mạo thiên tiên trước mắt, Từ Khiêm nhớ đến lời nói của nàng bảy năm trước "Vậy ngươi có dám cùng ta tạo dựng thế lực hay không?" Hiện tại minh chứng, hắn đã đi đúng hướng.

Lại nhớ đến, lần đầu tiên đến đây, cũng là bảy năm trước, sau bảy ngày gặp nhau ở ngồi nhà hoang kia.

Thật ra lúc đầu, bọn huynh đệ hắn không mấy tin tưởng 'Lâm công tử' lắm, cho đến khi hắn đem bản chi tiết về Phường Y Các, Hoàng Tiêu Lâu, Phẩm Các, Trân Bảo Lâu, thì tất cả hầu như bùng nổ, hứng trí bừng bừng làm việc, dùng hành động hết sức cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ, như đã hứa, nếu trong ba tháng có thành tựu, 'Lâm công tử' sẽ xuất hiện cùng bọn họ trao đổi.

Chờ a, chờ a, cuối cùng sau ba tháng, lợi nhuận trên ba vạn lượng, lúc này bọn họ đã có thể ngưỡng để gặp mặt chủ tử rồi. Và không biết từ bao giờ, họ đã xem 'hắn' thành chủ nhân đáng kính. Tâm trạng háo hức không sai lắm.

Kết quả, đứng trước mắt bọn họ lại chính là một tiểu oa nhi, cái này.. cũng quá khó tin rồi.

Nhưng thấy Từ Khiêm cung kính cúi người chào nàng, thì bọn họ tin, trên đời này vốn thật nhân ngoại hữu nhân. Nếu không phải tự thân chứng kiến kế hoạch của nàng từng bước thành công, bọn hắn còn nghĩ là bị lừa. Nghĩ đến đây, tâm huyết họ lần nữa sôi trào. Chủ nhân còn nhỏ như vậy lại là nhân tài có một không hai, há chẳng phải chứng tỏ, tương lai bọn họ rực rỡ hay sao?

Chỉ là không ngờ, lời nói kế tiếp của Hàn Mộ Tuyết khiến bọn hắn hiểu tất cả. Một khi tài đã có, chính là lực, lực này cũng là thế lực mà nàng đã nói.

Vì vậy, kế hoạch thứ hai cũng bắt đầu nẩy nở. Trong ba mươi người, chọn ra mười người có võ công cao nhất, cùng với Từ Khiêm, tìm những đứa trẻ mồ côi, ăn xin từ mười lăm tuổi trở lại bất kể nam nữ tất cả được đưa đến vùng ngoại thành nuôi nấng. Trong đó, từ mười tuổi đến mười lăm tuổi sẽ được đưa đi huấn luyện. Những đứa còn lại sẽ được dạy võ công một vài thao tác cơ bản. Rồi mời thầy dạy bọn hắn học hành. Cứ bước qua mười tuổi sẽ được đưa đi huấn luyện

Trước khi trở về, Hàn Mộ Tuyết nói với Từ Khiêm, tuyển chọn cho nàng mười người, năm nam năm nữ tuổi từ mười hai đến mười lăm, bộ dáng thanh tú một chút, sau đó bí mật đưa họ đến phía sau trang viện gặp nàng.

Tiếp đến, Hàn Mộ Tuyết cải trang đến phố buôn người, lựa chọn hai mươi tên hán tử sức lực lớn sau đó giao cho hắn, trong mười ngày ngắn ngủi huấn luyện bọn hắn thành tùy tùng.

Việc đầu tiên nàng làm chính là, thay đổi tất cả người trong Lâm viện thành người của mình, chỉ để lại một tai mắt nha hoàn của nhị phu nhân. Tiếp đến lại đưa người của nàng vào phủ thừa tướng, mỗi viện nhét vào một nam một nữ. Nàng ra lệnh, nếu có dịp, nhất định phải khiến bọn họ đấu đá nhau chỉ cần mức độ nhẹ nhàng là được, nhưng cũng phải tuyệt đối giữ an toàn cho bản thân.

"Xem xét nơi nào đang cần thì nhanh chóng gửi đến đó đi" Hàn Mộ Tuyết nhàn nhạt nói. Hiện tại Giáo hội của nàng tổng lại cũng trên ngàn người nên việc phân phát ngân lượng rất cần thiết. Những nhóm người nhận nhiệm vụ mở chi nhánh ở đông, tây, nam, bắc ở cường quốc này, chắc hẳn không cần tốn kém. Địa điểm nàng nói chính là bọn ảnh vệ đang làm việc kia.

"Thuộc hạ hiểu" Từ Khiêm lấy lại tinh thần cúi đầu nhận lệnh. Đối với cấp người, chủ tử hắn không hề keo kiệt. Chính vì vậy, tài lực nàng nắm trong tay có thể thao túng cả một góc trời. Chỉ là, người đời biết đến danh xưng Lâm công tử, nhưng chẳng ai biết được, Lâm công tử chính là thiếu nữ mười hai tuổi này có thể hô mưa gọi gió bất cứ lúc nào.

Cho Từ Khiêm lui, Hàn Mộ Tuyết lại nằm dài xuống chiếc ghế. Dự định sẽ đánh một giấc cho thoải mái nhưng tiếc là, ý định của nàng bị sự xuất hiện của một người mà tỉnh táo.

"Tiểu thư.. có biến!" Thanh Âm bước chân vững vàng lại nhẹ nhàng tiến đến cúi người trước Hàn Mộ Tuyết. Vóc dáng nàng cân đối, khoác trên người trang phục nha hoàn trong viện, gương mặt này, chính là gương mặt của nha hoàn tay chân nhị phu nhân phái đến. Nhưng chỉ giây lát sau, nàng đưa tay lau đi lớp dịch dung trên mặt, dung nhan thanh tú hoạt bát cho người cảm giác nàng vô hại, nhưng ai biết được, nàng chính là ảnh vệ được chính tay Từ Khiêm và Hàn Mộ Tuyết cùng nhau huấn luyện, nàng ta chính là một trong tứ hộ vệ mà chủ tử điều đến.

"Nói rõ xem nào!" Mâu trung Hàn Mộ Tuyết nhẹ điểm lại. Thanh Âm chính là ảnh vệ theo bên cạnh nàng, nhờ vào thuật dịch dung của Tử Y, khiến nàng tạm thời thay thế nha hoàn của nhị phu nhân, cách vài ngày đen hoàn cảnh của nàng bẩm báo lại cho Hạ thị, nhưng bà ta không thể nào ngờ, người của mình đã bị tráo, người thật đã bị nàng hạ sát.

"Thừa tướng ba ngày sau sẽ sai người đón tiểu thư trở về, bởi vì tất cả nữ quyến thuộc đích nữ quan từ tứ phẩm trở lên sẽ dự hội yến tuyển chọn phi tử cho thái tử, nên lão gia bắt buộc người phải trở về" Thanh Âm đem mọi viện nói rõ ràng. Nàng không đơn giản là đi truyền tin tức giả cho nhị phu nhân, mà quan trọng chính là, đi nhận tin tức tình báo của người trong phủ thừa tướng rồi báo cáo lại cho chủ tử.

"Ồ? Hóa ra lão còn nhớ chính mình còn có một đích nữ?" Bảy năm, Hàn Minh Thiên đã quên mất hắn còn một nữ nhi vẫn đang 'dưỡng bệnh' ở bên ngoài? Tính ra nàng vẫn còn may mắn, nhờ hắn quên đi mà nàng mới có thời gian rảnh rỗi đi làm những việc khác. Và tất nhiên, nàng không hận hắn! Bởi trong lòng nàng, hắn chẳng là gì cả.