Tráng Tráng cầm cây trâm lên, cẩn thận quan sát: “Đây là kiểu dáng bình thường trong cung, không chỉ Mai phi, rất nhiều cung tần cũng có.”
“Đúng vậy, ngày mai Công chúa có thể hỏi thử Mai phi, nếu nàng ta lấy ra được, vậy không phải nàng ta, nếu như không lấy ra được, tám chín phần mười là nàng ta rồi.” Linh Lợi nói.
“Ừm!” Tráng Tráng cất kỹ cây trâm: “Chủ tử nhà ngươi vẫn có thái độ kia sao? Tin tưởng Mai phi?”
“Đúng vậy, nàng cảm thấy Mai phi không thể là người sai khiến đằng sau.”
“Vậy nàng có hoài nghi ai không?” Tráng Tráng bình tĩnh hơn rồi, cũng không còn tức giận như trước nữa.
“Không nói.”
Tráng Tráng ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra quả thật Mai phi không cần phải làm như vậy, nhưng mà, nàng ta từng bán đứng Thương Mai, Tôn ma ma này lại không giống như đang nói dối, dưới tình huống bị chịu hình phạt nặng, bà ta kiên trì không đổi lời, vậy có thể thấy bà ta cho rằng người sai khiến mình là Mai phi.”
“Bà ta cho rằng?” Linh Lợi nhướng mày.
“Ừ.” Tráng Tráng suy nghĩ: “Nhưng, bây giờ cũng không nói trước được nhiều như vậy, ngày mai ta vào cung hỏi Mai phi rồi tính.”
Ở trong lòng Tráng Tráng, Mai phi vẫn là tình nghi lớn nhất.
Mặc dù, nàng ta cũng mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì không phải thời gian thỉnh an, vì vậy cũng không nhiều người vào cung, Mai phi cũng thức dậy muộn hơn chút.
Tráng Tráng lại cả đêm không ngủ, gà vừa gáy sớm đã vào cung rồi.
Vào đến trong cung, sắc trời mới tờ mờ sáng.
Nàng ta đi vào Nhạc Thanh Cung, cũng không cho người đi gọi Mai phi, để nàng ta ngủ tiếp, còn mình thì ngồi trong chính điện uống trà.
Đông Mai sai người hầu hạ nàng ta, nhưng Tráng Tráng lại chỉ vào Đông Mai nói: “Không cần phiền phức như vậy, ngươi hầu hạ là được rồi.”
Đông Mai tỏ vẻ khó xử nói: “Công chúa, nô tỳ là chưởng sự của Nhạc Thanh Cung, cả ngày có nhiều việc phải làm, bây giờ còn phải đi sắp xếp các nô tài khác làm việc, hay là để Cúc Nhi hầu hạ người?”
Tráng Tráng nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt trẻ tuổi nhưng lại khôn khéo của Đông Mai, nàng ta dùng nét mặt kính cẩn, nhưng lời nói lại không như vậy.
“Nói nhảm gì thế? Bảo ngươi hầu hạ thì ngươi hầu hạ, Nhạc Thanh Cung không có ngươi thì không được sao?” Cầm Chi lạnh lùng nói.
Đông Mai vội vàng khom người cười nói: “Như cô nương nói, hầu hạ Công chúa là phúc phận của nô tỳ, chỉ là quả thật Nhạc Thanh Cung bận rộn, Hoàng thượng nói bữa trưa đến dùng cơm, nô tỳ vẫn phải đến dặn dò bên phía phòng bếp nhỏ chuẩn bị một chút.”
Tráng Tráng cong môi cười: “Thì ra còn phải hầu hạ Hoàng thượng? Rất tốt.”
Đông Mai khom người: “Nếu công chúa đã châm chước, vậy nô tỳ xin cáo lui.”
“Bản cung nói cho ngươi đi lúc nào?” Nụ cười trên mặt Tráng Tráng lập tức biến mất, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta.
Đông Mai khẽ giật mình, lập tức nhíu mày: “Công chúa, mong người đừng làm khó dễ nô tỳ.”
“Thật to gan, lại dám nói Công chúa làm khó dễ ngươi?” Cầm Chi tức giận lên tiếng.
“Quỳ xuống!” Tráng Tráng nghiêm nghị nói.
“Công chúa…” Đáy lòng Đông Mai hơi hoảng hốt, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh trên mặt: “Nô tỳ không cố ý đắc tội Công chúa, chỉ là, quả thật…”
“Quỳ xuống!” Ánh mắt Tráng Tráng lạnh lẽo: “Đừng để bản cung nói lần thứ hai.”
Mặc dù Đông Mai không cam lòng nhưng cũng đành phải quỳ xuống.
Nàng ta nháy mắt với cung nữ bên cạnh, ra hiệu nàng ta đi mời Mai phi.
Tráng Tráng nhìn thấy, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ thản nhiên uống trà.
Cung nữ kia vội vàng đi tìm Mai phi, Mai phi nghe thấy sáng sớm Công chúa đã đến, đang trút giận lên Đông Mai, nàng ta lập tức cuống lên.
Thay quần áo, súc miệng rửa mặt đơn giản rồi đi ra gặp Tráng Tráng.
Đi vào chính điện, thấy Đông Mai đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt khẽ sầm lại, từ sau khi Đông Mai được thăng làm chưởng sự, thái độ vẫn luôn rất kiêu căng, sợ rằng bây giờ đã đắc tội với Công chúa rồi.
Tính tình vị Hoàng cô cô này… ôi!
Mai phi mỉm cười tiến lên, khom người hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Công chúa.”
So với nụ cười dịu dàng của Mai phi, có thể nói khuôn mặt Tráng Tráng rét lạnh đến cùng cực.
“Mai phi, lâu rồi bản cung không đến Nhạc Thanh Cung này của ngươi, lại không biết bây giờ Nhạc Thanh Cung này không còn tầm thường, ngay cả một chưởng sự nho nhỏ cũng dám chống đối bản cung.”
Mai phi biết nàng ta khó chơi, Đông Mai này điên rồi phải không? Lại đi đắc tội với nàng ta.
Nàng ta tức giận trừng mắt lườm Đông Mai, lại nở nụ cười tươi nói: “Công chúa bớt giận, là thần thiếp không biết cách dạy bảo, sau này thần thiếp nhất định sẽ dạy bảo nàng ta cẩn thận.”
Đông Mai không cam lòng, lại cũng không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy Mai phi vô dụng mềm yếu, bị người ta tìm đến tận Nhạc Thanh Cung ức hiếp mà vẫn không chịu phản kháng.
“Mai phi, ngồi đi, bản cung có một chuyện xin chỉ bảo!” Tráng Tráng thản nhiên nói.
“Vâng!” Mai phi ngồi xuống: “Công chúa cứ phân phó.”
“Phân phó thì không dám nhận.” Tráng Tráng lấy một cây trâm ra đưa đến trước mặt Mai phi: “Ngươi cũng có cây trâm này, có thể lấy cây trâm của ngươi ra hay không?”
Mai phi liếc nhìn, nói: “Đúng, thần thiếp cũng có cây trâm này.”
Nàng ta gọi người: “Cúc Nhi, đi lấy cây trâm này trong hộp trang sức ra cho Công chúa nhìn.”
Ánh mắt nàng ta đảo qua khuôn mặt Đông Mai đang quỳ trên mặt đất, thấy sắc mặt nàng ta bỗng nhiên trắng bệch, đáy lòng Mai phi cũng không nhịn được căng thẳng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Tráng Tráng nhìn chằm chằm Mai phi, thấy lúc đầu sắc mặt nàng ta không thay đổi, nhưng sau khi liếc qua mặt Đông Mai, rõ ràng sắc mặt nàng ta tăng thêm nghiền ngẫm và hoài nghi.
Đáy lòng Tráng Tráng sinh ra nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự nghi ngờ nhầm rồi sao? Theo lý thuyết, nếu là nàng ta sai khiến, khi lấy ra cây trâm, sắc mặt nàng ta đã thay đổi rồi.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy sắc mặt Đông Mai trắng bệch, nàng ta mới biến sắc.
Chuyện này cho thấy, Đông Mai luôn làm một số chuyện không rõ ràng, thậm chí đôi khi người làm nương nương như nàng ta cũng không quản được.
Rất nhanh Cúc Nhi đã trở về rồi, ‘phập’ một tiếng quỳ xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội, không tìm thấy cây trâm kia!”
“Không tìm thấy?” Mai phi giật nảy mình: “Đã tìm hết chưa? Thường ngày bản cung thích cài cây trâm này nhất, chắc hẳn đặt ở vị trí dễ thấy, sao lại không tìm được?”
Cúc Nhi là người hầu hạ bên cạnh, nàng ta cũng có quyền động vào đồ trang sức, bây giờ không thấy, nàng ta khó tránh được tội, bởi vậy, khóc nức nở nói: “Nô tỳ đã tìm nhiều lần, vẫn không tìm thấy.”
Tráng Tráng lạnh lùng nói: “Vậy Mai phi không ngại nhìn xem, cây trâm này có phải là của ngươi hay không?”
Mai phi nghi ngờ nhìn cây trâm trên mặt đất, ra hiệu cho Cúc Nhi cầm đến.
Cúc Nhi bò đi cầm cây trâm lên đưa cho Mai phi, Mai phi nhìn kỹ rồi nói: “Cây trâm này là của thần thiếp, thật ra những cây trâm do Nội phủ làm này có điểm khác nhau, thần thiếp là Mai phi, bởi vậy, trên đầu trâm điêu khắc một đóa hoa mai, nhưng đường vân rất nhạt, nếu nhìn không kỹ sẽ nhìn không ra.”
Nàng ta nói xong, ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Tráng Tráng sầm lại, trong lòng nàng ta hoảng hốt: “Công chúa, cây trâm này tìm được ở đâu?”
Cầm Chi trả lời: “Mai phi nương nương, cây trâm này lục soát được trong phòng Tôn ma ma.”
“Tôn ma ma? Tôn ma ma nào?” Mai phi tỏ vẻ nghi ngờ, vô thức nhìn về phía Đông Mai, Đông Mai đã bắt đầu lạnh run người rồi.
“Hoàng thái hậu từng đưa bốn ma ma đến cho Nhiếp Chính vương phi, trong đó có hai người bị đưa đi, còn để lại hai người, một người là Tôn ma ma, một người là Trần ma ma, cây trâm này và một trăm lạng bạc tìm được ở trong phòng Tôn ma ma, bà ta từng bỏ thuốc Thương Mai, bị Linh Lợi bắt tại trận, sau khi sử dụng hình phạt, bà ta khai ra, nói là Mai phi sai khiến bà ta.”