Thương Mai lệnh cho Vương Tuấn đi điều tra nơi ở của Tôn ma ma, quả nhiên tìm ra một trăm lạng bạc và một cây trâm.
Du ma ma cầm cây trâm này đến trước mặt Thương Mai, bà ta nói: “Nô tỳ từng nhìn thấy cây trâm này, là của Mai phi nương nương.”
Đây là một cây trâm bạc có phần đuôi điểm ngọc phỉ thúy, không phải rất quý giá, nhưng chế tác vô cùng tinh xảo, là sản phẩm trong cung đình.
Thương Mai từng thấy Mai phi cài, nhưng, bởi vì là kiểu dáng bình thường, rất nhiều nương nương trong cung đều có.
“vương phi, phải xử lý tên nô tài xảo quyệt này như thế nào?” Vương Tuấn hỏi.
Thương Mai nói: “Trước tiên cứ giam giữ.”
“Vâng!” Vương Tuấn nhận lệnh.
Trở lại Hòa Húc Các, mãi mà Thương Mai vẫn không ngủ được.
Cô cũng không phải tin tưởng Mai phi, mà là cô không tin Mai phi có thể lấy được loại thuốc này, trong cung Mai phi không có thế lực gì, nhà mẹ đẻ lại không có năng lực, muốn bạc không thu xếp được bạc, muốn quyền lực cũng không có quyền lực để dựa vào, nàng ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, biết rõ tình hình trước mắt rối ren cấp bách, nàng ta còn tự tìm chuyện cho mình trong thời điểm này sao?
“vương phi, sợ rằng Công chúa sẽ đi tìm Mai phi.” Du ma ma nói.
Thương Mai ngẫm nghĩ: “Không sao,để nàng đi.”
“Nhưng mà, nếu như Công chúa đi, mà Mai phi nương nương trong sạch, e rằng sẽ cách lòng.” Du ma ma lo lắng nói.
“Nếu nàng ta thật sự không làm, vậy sẽ không cách lòng được, nàng ta sẽ chỉ hận, hận người hãm hại sau lưng nàng ta, chuyện này, nếu ta không đoán sai, là có người lợi dụng nàng ta, e rằng Đông Mai kia đã phản bội nàng ta.”
Thương Mai gọi một tiếng: “Linh Lợi!”
“Có!” Linh Lợi từ ngoài cửa lách vào.
“Ngươi đi điều tra Đông Mai này xem trước kia nàng ta hầu hạ ở nơi nào.”
Linh Lợi nói: “Không cần phải đi, ta đã điều tra người trong cung Mai phi rồi, trước kia Đông Mai chỉ là một cung nữ vẩy nước quét nhà trong cung, sau đó vào Nhạc Thanh Cung hầu hạ, nhưng cũng chỉ làm chút việc nặng nhọc bình thường. Vào tháng bảy năm ngoái, Mai phi nương nương bị té ngã bên hồ, nàng ta cõng Mai phi nương nương trở về, sau lần đó, nàng ta vào trong điện hầu hạ, hai tháng trước mới được thăng làm chưởng sự của Nhạc Thanh Cung.”
“Chưa từng hầu hạ ai khác trong cung?”
“Chưa từng.”
Thương Mai thầm nghi ngờ, một cung nữ vẩy nước quét nhà tam đẳng lại có thể thăng làm chưởng sự của Nhạc Thanh Cung trong vòng một năm ngắn ngủi?
Vậy phải là được đặc biệt đề bạt, chắc hẳn Mai phi không thể tùy tiện thăng cấp cho nàng ta, nô tài trong cung cũng đều được đối xử tùy theo cấp bậc và thâm niên.
Mà cô đến Nhạc Thanh Cung, dường như chưa từng nhìn thấy Đông Mai này, ít nhất người hầu hạ trong điện không có Đông Mai, đều là nô tài trước kia của Mai phi.
Hơn nữa, nàng ta tên là Đông Mai, lại hầu hạ Mai phi, có thể không vì kiêng kị mà đổi tên sao?
“Là ai thăng Đông Mai làm chưởng sự?” Thương Mai hỏi.
“Hoàng thượng!”
Ánh mắt Thương Mai chợt lóe ra hơi lạnh, Hoàng thượng? Sẽ là hắn ta sao?
“Vì sao Hoàng thượng lại thăng Đông Mai làm chưởng sự?”
Linh Lợi nói: “Nghe nói là khi Mai phi đi đưa canh sâm cho Hoàng thượng dẫn nàng ta theo, đúng lúc Hoàng thượng đang buồn phiền chuyện quốc sự, khó lòng quyết đoán nên nói đôi câu với Mai phi, Mai phi không nghĩ ra cách nào tốt, trái lại Đông Mai cung cấp một biện pháp tốt, Hoàng thượng khen ngợi, cười nói với Mai phi rằng bên cạnh nàng ta có người thông minh như vậy, tốt hơn chưởng sự hiện giờ của Nhạc Thanh Cung nhiều. Hơn nữa cái tên Đông Mai này cũng là Hoàng thượng ban cho.”
“Sao?” Hoàng thượng sẽ ban tên cho một cung nữ?
“Đúng vậy, nói dung mạo nàng ta như hoa mai trong tuyết mùa đông, trong xinh đẹp có phong thái thanh cao kiêu ngạo.”
“Hoàng thượng làm như vậy, thích hợp sao? Ban tên cho Đông Mai, chẳng phải đã phạm vào điều kiêng kỵ rồi sao?”
“Chắc rằng khi ấy Hoàng thượng không nghĩ đến điều đó, miệng vàng đã mở, cũng không thu lại được.” Linh Lợi nói.
Thương Mai nhớ đến mấy ngày trước đến chỗ Mai phi, cũng không gặp vị cung nữ chưởng sự này, nếu Mai phi thật sự tin tưởng nàng ta, chắc chắn sẽ cho nàng ta vào điện hầu hạ, nhưng lại không hề.
Có thể thấy được, Mai phi thăng nàng ta làm chưởng sự, cũng là tâm không cam tình không nguyện.
“Linh Lợi, ngươi có tin là Mai phi không?” Thương Mai hỏi.
Linh Lợi suy nghĩ rồi nói: “Không biết, hậu cung sâu thẳm, hơn nữa trước đây Mai phi nương nương từng bán đứng người, bán thêm một lần cũng không kỳ lạ.”
“Nhưng lúc này nàng ta bán đứng ta cũng không có được lợi ích gì, tại sao nàng ta lại phải làm chuyện hại người không lợi mình?”
Nếu có thể nghĩ ra một chút lợi ích nào đối với Mai phi, hoài nghi này mới được thành lập.
Cũng không thể nông nổi, đột nhiên muốn hạ độc cô là hạ độc ngay.
Lại còn tốn công tốn sức đến vậy.
Bởi vì trước đây Mai phi từng bán đứng Thương Mai, người bên cạnh cô đều không quá tin tưởng Mai phi.
Vì vậy, Thương Mai không ngừng nói chuyện giúp Mai phi, trái lại khiến Du ma ma và Linh Lợi lo lắng Thương Mai sẽ mắc lừa lần nữa.
Chỉ là, hai người cũng không nói thêm lời quá khích nào.
Thương Mai im lặng rất lâu, đưa cây trâm cho Linh Lợi: “Ngươi đi đến phủ Công chúa một chuyến, đưa cây trâm này cho Công chúa, nói là tìm được ở chỗ của Tôn ma ma.”
Linh Lợi giật mình: “vương phi, ngươi mặc cho Công chúa đi tìm Mai phi sao?”
Thương Mai gật đầu: “Đúng vậy, nếu chuyện này thật sự do Mai phi làm, Công chúa đến làm ầm lên, cũng không có gì là lạ. Nếu chuyện này không phải do Mai phi làm, như vậy có nghĩa là người sau lưng muốn một mũi tên trúng hai con chim, giá họa cho Mai phi và hại ta, vậy cứ để người kia cho rằng mình thành công rồi đi.”
Linh Lợi gật đầu: “Hiểu rồi, ta lập tức đi.”
Sau khi hồi phủ, Tráng Tráng vẫn rất tức giận, Cầm Chi khuyên nàng ta mấy câu, nàng ta đều nghe không lọt, Cầm Chi đành phải mặc kệ, ra ngoài nấu trà Thanh Tâm cho nàng ta uống.
“Công chúa vẫn đang nổi nóng, khuyên cũng không được.” Cầm Chi bảo Quỳnh Hoa đến chỗ nhà kho lấy thuốc, thở dài nói.
“Công chúa là cảm thấy phiền chán, những chuyện này cứ mãi không dứt, mà cũng đau lòng vương phi, vương phi đã làm những gì cho Đại Chu, tất cả mọi người đều nhìn thấy, sao lại không có kết quả tốt chứ?” Quỳnh Hoa cũng cảm thấy bất bình thay.
“Còn không phải sao? Thật không biết kiếp trước vương phi làm cái gì, sao kiếp này lại gặp nhiều khổ cực như vậy.”
Quỳnh Hoa hơi do dự, cuối cùng cũng không nói gì.
Cầm Chi nhìn thấy nàng ta muốn nói lại thôi, hỏi: “Sao vậy?”
Quỳnh Hoa liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ta ra ngoài mua đồ, nghe thấy có người trong trà lâu nói vương phi là hồ ly tinh chuyển thế, hại nước hại dân.”
Cầm Chi giận dữ: “Là ai nói bậy nói bạ? Không sợ miệng mọc nhọt độc sao?”
“Ôi, nếu để Công chúa biết chuyện này, sợ rằng Công chúa sẽ tức muốn chết.”
“Ngươi nhất định không được nói cho Công chúa biết đấy.”
“Biết rồi, sao ta dám nói?” Quỳnh Hoa ngừng một chút, nói: “Nghe nói những lời đồn này là từ Thứ Châu truyền đến, đúng lúc Vương gia đi Thứ Châu, không biết có phải là đi thăm dò chuyện này không?”
“Thật sự hoang đường, dân chúng cũng không thể tin chứ?” Cầm Chi nói, cũng hơi lo lắng.
“Nếu một người nói, đương nhiên không tin, nhưng người người đều nói, cuối cùng cũng sẽ tin, lời đồn chính là như vậy.”
Hai người đều không nhịn được buồn rầu, không ngờ, chuyện này chưa xong chuyện khác đã đến!
Sau khi nấu trà Thanh Tâm xong, Linh Lợi cũng đến rồi.
Tráng Tráng vừa uống trà, thấy Linh Lợi đi vào, tức giận nói: “Chủ tử nhà ngươi bảo ngươi đến khuyên bản cung sao? Ngươi trở về nói với nàng, nàng muốn làm rùa rụt đầu, bản cung không làm, sáng sớm ngày mai bản cung sẽ đến Nhạc Thanh Cung.”
Linh Lợi cười nói: “Công chúa hiểu nhầm ròi, không phải vương phi sai ta tới, là tự ta đến, vương phi vẫn cứ tin tưởng Mai phi, chỉ là, ta không tin.”
Nàng ta lấy một cây trâm ra đưa cho Công chúa: “Ta từng nhìn thấy Mai phi cài cây trâm này, là tìm được từ trong phòng Tôn ma ma, Tôn ma ma này đã nhận tội, nói Mai phi cho bà ta một trăm lạng bạc và cây trâm này làm thù lao hạ độc.”