Lời nói của Tráng Tráng không mang theo cảm xúc, dứt khoát nói ra sự thật, giống như đang kể một chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng mà, ánh mắt nàng ta lại sắc bén hệt như một thanh kiếm, thanh kiếm này cắm ở trên mặt Mai phi, sắc mặt ánh mắt hay bất kỳ một biểu cảm nào của Mai phi đều không chạy thoát con mắt của nàng ta.
Mai phi mở to miệng, khiếp sợ tràn đầy đáy mắt.
“Không!” Mai phi phẫn nộ nói: “Tôn ma ma đó hãm hại thần thiếp.”
Tráng Tráng lạnh lùng nói: “Tôn ma ma nhận tội, nói là Đông Mai trong cung của ngươi liên hệ với bà ta, đưa cho bà ta độc phấn, sai bà ta cho vào trong son phấn và túi thơm của Thương Mai, mấy ngày trước Thương Mai bị mê man chính là vì thuốc bột này, Tôn ma ma đã xác nhận, Đông Mai cho bà ta một trăm lạng bạc và một cây trâm làm thù lao.”
Mai phi quay đầu nhìn Đông Mai, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ: “Có phải ngươi không? Có phải ngươi không?”
Mới đầu Đông Mai hơi bối rối, nhưng sau khi thấy Mai phi nổi giận, trái lại không sợ nữa: “Nương nương, không phải nô tỳ, nô tỳ chưa từng làm.”
Nàng ta biết thủ đoạn của Mai phi, nàng ta sẽ không dám làm gì, mình lại là người được Hoàng thượng đề bạt, nàng ta nịnh nọt Hoàng thượng còn không kịp, nếu không sao những ngày này nàng ta có thể dễ dàng tha thứ cho mình như vậy?
Tráng Tráng nhìn ra manh mối, nhìn Đông Mai nói: “Ngươi ra ngoài trước, bản cung có chuyện muốn nói với Mai phi.”
Đông Mai đứng dậy: “Vâng!”
Lập tức quay người rời đi.
Mai phi nhìn Tráng Tráng lắc đầu, đáy mắt đong đầy nước mắt: “Không phải thần thiếp.”
Nàng ta không biết phải giải thích như thế nào, nàng ta từng bán đứng Thương Mai, ai cũng sẽ không tin nàng ta.
Tráng Tráng nhìn nàng ta, cũng khó phân rõ được thật giả, nói: “Có phải là ngươi hay không, bản cung chưa kết luận vội, nhưng Đông Mai trong cung của ngươi không trốn được trách nhiệm, Tôn ma ma đã nhận tội, nói là Đông Mai liên hệ với bà ta, cũng đưa thuốc bột cho bà ta. Hôm nay bản cung đến đây, vốn dĩ là vì muốn trút giận thay Thương Mai, nhưng bây giờ… Bản cung cho ngươi một cơ hội, tự ngươi điều tra, tự ngươi xử lý.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy: “Nhưng mà, chuyện này tuyệt đối không thể không làm sáng tỏ.”
Nói xong, dẫn theo Cầm Chi và Quỳnh Hoa lạnh lùng rời đi.
Mai phi siết chặt nắm tay, đáy mắt dâng đầy căm giận.
Hiển nhiên Công chúa không hoàn toàn tin tưởng nàng ta, Thương Mai là người bị hại cũng sẽ không tin, hơn nữa Tôn ma ma đã chỉ ra là nàng ta, nàng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh trong sạch của mình, ai sẽ tin nàng ta?
Chuyện này, cho dù làm ầm đến trước mặt Hoàng thượng, chính mình cũng không chiếm được lẽ phải.
Bản thân nàng ta thì thôi đi, nếu như thật sự bị oan uổng, sẽ hại đến Hoàng nhi.
Trong đầu lặp đi lặp lại những năm ở trong cung này.
Chuyện này, là ai hãm hại nàng ta?
Nàng ta cũng không cần suy nghĩ quá lâu, trong đầu đã tự động xuất hiện một người.
Nghi quý phi.
Tiện nhân kia!
Cuối cùng tất cả nhẫn nhịn của Mai phi đều hóa thành căm giận.
Những năm này nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn, bởi vì nàng ta biết mình không có chỗ dựa, khuôn mặt cũng không đặc biệt xuất sắc, không giữ được trái tim Hoàng thượng, nhà mẹ đẻ cũng không có năng lực, không nhận được sự ủng hộ.
Cho dù được Nhiếp Chính vương và vương phi ủng hộ, từng có quyền cùng giải quyết chuyện hậu cung, nhưng vẫn luôn bị Nghi quý phi chèn ép.
Nàng ta cho rằng, chỉ cần mình nhẫn nhịn, mặc dù uất ức, nhưng rồi cũng sẽ vượt qua được.
Không ngờ bây giờ lửa đốt đến tận trước mặt mình.
Còn có thể nhẫn nhịn sao?
Bây giờ, ngay cả một cung nữ cũng có thể ức hiếp nàng ta.
Đông Mai, Đông Mai, ngay đến cái tên cũng nhắc nhở nàng ta rằng, nếu còn tiếp tục nhẫn nhịn, vậy trong cung này, nàng ta ngay cả một cung nữ cũng không bằng.
Nghĩ đến đây, toàn bộ mềm yếu và nhẫn nhịn đều bị rút sạch.
Tất cả nhục nhã chèn ép mà nàng ta phải chịu đều hóa thành sức mạnh.
“Người đâu!” Nàng ta chậm rãi phân phó.
“Nương nương!” Cúc Nhi đi đến.
“Gọi Nguyệt đại nhân dẫn mấy người đến phòng Đông Mai, hễ phát hiện vật gì khả nghi, đều đưa đến trước mặt bản cung.”
Đông Mai ở ngoài cửa nghe nói như vậy, lạch bạch chạy vào, hai mắt trợn tròn nhìn Mai phi: “Nương nương, người thế này là không tin nô tỳ sao?”
“Đúng vậy!” Mai phi nhìn chằm chằm nàng ta, không hề che giấu chán ghét nơi đáy mắt.
“Nô tỳ không làm gì sai!” Đông Mai hùng hồn nói.
“Làm sai hay không làm sai, không đến lượt ngươi nói.” Giọng điệu Mai phi cao hơn, nói với Cúc Nhi: “Còn không mau đi?”
“Vâng!” Cúc Nhi nghe vậy, vội vã rời đi.
Đông Mai vội vàng kéo Cúc Nhi lại, không cho phép nàng ta đi, quay đầu vừa đau thương vừa căm giận nhìn Mai phi: “Nếu nương nương không tin nô tỳ, cần gì đồng ý với Hoàng thượng, thăng nô tỳ làm chưởng sự?”
Mai phi cười lạnh: “Lấy Hoàng thượng ra dọa bản cung sao? Hoàng thượng nói ngươi thông minh, nhưng bây giờ ngươi nhìn lại mình đi, quả thật rất ngu xuẩn, dù Hoàng thượng khen ngợi ngươi, nhưng cũng sẽ không vì một nô tỳ mà trở mặt với bản cung.”
Đông Mai nhất thời hoảng hốt, không đúng, Mai phi của ngày xưa không phải như vậy, ngày xưa dù nàng ta đắc tội bất kính gì, chỉ cần nói lời này, Mai phi đều sẽ nhẫn nhịn.
Sao hôm nay lại không giống vậy?
Cúc Nhi đẩy nàng ta ra, ra ngoài gọi Nguyệt đại nhân.
Nguyệt đại nhân là thủ lĩnh cấm quân của Nhạc Thanh Cung, nhận được lệnh của Mai phi, lập tức dẫn người đi lục soát phòng Đông Mai.
Vừa lục soát đã tìm được rất nhiều đồ vật.
Chỉ riêng đồ trang sức của Mai phi đã có mười mấy món, đều là mấy món bình thường Mai phi không hay đeo, đặt dưới đáy hòm, nhưng giá trị không nhỏ.
Còn có một ít chậu hoa đồ cổ giấu ở dưới gầm giường của nàng ta, Nguyệt đại nhân vừa lật lên thì đã tìm được.
Mà dưới gối của nàng ta thì phát hiện một bình sứ, trong bình sứ có thuốc bột.
Vừa đặt những vật này xuống trước mặt Đông Mai, cả người nàng ta đều xụi lơ trên mặt đất, lẩm bẩm: “Không phải của ta, những vật này không phải là của ta.”
Mai phi cười lạnh: “Không phải ngươi? Quả thật không phải là của ngươi, mà là ngươi trộm.”
Mai phi nhìn bình sứ này, mở ra đổ một ít lên giấy, sau đó nói với Cúc Nhi: “Ngươi lập tức xuất cung đi tìm vương phi, nói bản cung mời nàng vào cung một chuyến.”
“Vâng!” Cúc Nhi vội vàng đi.
Mai phi nhất định phải ngăn cơn sóng dữ này, nàng ta đã không có bất kỳ chỗ dựa nào, không thể mất đi ủng hộ của Mộ Dung Khanh và Thương Mai.
Mặc kệ cuối cùng Thương Mai có tin hay không, nàng ta muốn giải quyết xong chuyện của mình.
“Nương nương, người không thể xử oan cho nô tỳ, nô tỳ là do Hoàng thượng đề bạt lên, người không thể tùy tiện bỏ đồ vào trong phòng nô tỳ rồi nói nô tỳ trộm, nô tỳ không làm, càng không sai khiến Tôn ma ma này, nô tỳ căn bản không biết bà ta.”
Đông Mai liên tục giải thích, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều ý chỉ Mai phi cố ý hãm hại nàng ta.
Nguyệt đại nhân chắp tay nói: “Nương nương, quả thật tìm được từ trong phòng nàng ta, còn chuyện nàng ta nói chưa từng nhìn thấy Tôn ma ma, đây là giả, ty chức chính mắt thần nhìn thấy các nàng lén lén lút lút gặp mặt sau hòn giả sơn ở Ngự Hoa Viên, lúc ấy thần không biết các nàng đang bí mật bày mưu hạ độc hãm hại, chỉ cho là nói chuyện phiếm bình thường mà thôi.”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Đông Mai tức giận nói: “Rõ ràng là các ngươi ghen tức ta được Hoàng thượng khen ngợi, các ngươi ghen tức ta.”
Mai phi chán ghét nhìn khuôn mặt giương nanh múa vuốt kia của nàng ta, nhìn cũng không muốn nhìn nàng ta thêm nữa, chỉ hạ lệnh: “Dẫn đi, trước tiên đánh năm mươi gậy, ném vào phòng giam, chờ bản cung gặp vương phi rồi quyết định.”
“Không…” Đông Mai nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy hoảng sợ, năm mươi gậy, đó chính là trực tiếp lấy mạng nàng ta đấy, nào còn cần xử trí sau đó nữa?
Lần này nàng ta hoảng sợ thật rồi, không ngờ Mai phi thường ngày mềm yếu, hoặc là không ra tay, vừa ra tay đã muốn mạng người ta.
“Nương nương thứ tội, nô tỳ thật sự vô tội, là… là Nghi quý phi nương nương…”
Mai phi tức giận nói: “Gan chó của ngươi thật lớn, lại dám nói Nghi quý phi sai khiến? Tình cảm giữa bản cung và Nghi quý phi rất tốt, ai mà không biết chúng ta thân thiết? Ngươi lại dám vu cáo hãm hại Nghi quý phi ngay trước mặt bản cung? Người đâu, kéo xuống, đánh!”