Liên Thúy Ngữ dựa sát vào Hoàng Đế, tay nắm chặt lấy tay áo của ông ta: “Hoàng Thượng, Thương Mai đã đồng ý chuyện của chúng ta.”
Ánh mắt của Hoàng Đế nhìn ra nơi xa, Thương Mai chỉ cảm thấy ánh mắt đó ngập tràn ý lạnh, nhưng mà nếu nhìn kỹ lại thật ôn nhu và thân thiện.
“Thương Mai đồng ý vậy thì tốt.” Hoàng Đế khẽ cười nói.
Da đầu Thương Mai run lên, chỉ có thể giả bộ mỉm cười.
Liên Thúy Ngữ lập tức trở nên lo lắng: “Nhưng mà, ngài và Vương gia là huynh đệ, thần thiếp làm sao có thể gả cho Hoàng Thượng?”
Thương Mai bình tĩnh nhìn Hoàng Đế, chờ ông ta trả lời.
Chỉ trông thấy Hoàng Đế khẽ vỗ nhẹ lên lưng Liên Thúy Ngữ, giọng nói ôn hòa: “Vì vậy, chúng ta không cần suy nghĩ đến nghi thức này nọ, nàng lấy thân phận Huyện Chúa ở lại trong cung, nhưng nàng có thể yên tâm, trẫm nhất định sẽ đối với nàng thật tốt, sẽ không để nàng cảm thấy ủy khuất.”
“Thần thiếp không ủy khuất, có thể cùng Hoàng Thượng, cho dù thế nào thần thiếp cũng nguyện ý.” Liên Thúy Ngữ dịu dàng nói.
Thương Mai thật sự không nhìn nổi nữa, cúi người nói: “Hoàng Thượng, Thương Mai cáo lui.”
Hoàng Đế điềm đạm nói: “Uh, đi đi.”
Thương Mai quay người, nhưng lại nhớ ra điều gì, cô hỏi: “Thần thiếp muốn gặp quý phi nương nương, không biết quý phi nương nương đã về chưa?”
“Về rồi, ngươi đi thăm nàng ấy đi.” Sắc mặt Hoàng Đế thản nhiên như trước, rõ ràng là không để ý đến việc Thương Mai đi gặp Tôn Phương Nhi.
Thương Mai nhìn ra thần sắc trong đáy mắt của Hoàng Đế, chỉ sợ Hoàng Đế sớm đã biết Thương Mai sắp xếp xong mọi thứ, không sợ Tôn Phương Nhi sẽ tiết lộ điều gì cho cô nghe.
Y phục Tôn Phương Nhi mặc vẫn giống như trước đây, rất mộc mạc giản dị, chỉ là trên mái tóc cài thêm một bông hoa cúc.
Nàng ta ngạc nhiên nhìn thấy Thương Mai đến, khẽ chớp mắt mấy lần, một câu cũng không nói.
Thương Mai biết trước kia nàng ta không có sở thích ăn mặc như vậy, vì thế không khỏi khiến cho cô nhìn bông hoa cúc kia lâu thêm chút.
Tôn Phương Nhi dường như cũng biết, đưa tay lên chạm nhẹ vào nó, trêu chọc cười: “Vừa rồi cùng Hoàng Thượng từ ngự thiện phòng trở về, tâm trạng của ngài ấy rất tốt cho nên tiện tay hái xuống một bông hoa, cài nó lên cho ta, cô nhìn xem có đẹp không?”
Thương Mai không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm.
Tôn Phương Nhi dường như cũng biết vì sao cô lại tức giận, khẽ gật đầu: “Vừa rồi cô ở trước mặt Hoàng Thượng, sợ là cô nén tức giận đã lâu, bây giờ tới chỗ của ta rồi, vì sao còn kiên nhẫn chứ?”
“Vì sao?” Thương Mai vô cùng tức giận hỏi.
“Vì sao?” Tôn Phương Nhi đột nhiên bật cười, cười như phát điên, cười chảy ra cả nước mắt: “Cô không biết sao? Các người để ta đi cứu Hạ Lâm, Hoàng Thượng thông minh như vậy lẽ nào lại không biết hay sao? Mọi thứ đã mất khống chế rồi, cô cảm thấy Hoàng Thượng sẽ bỏ qua sao? Ông ta muốn khống chế các người, bởi vì ông ta biết nhược điểm của các người, mà mẫu thân của cô đối với tất cả mọi thứ của cô vô cùng hiểu rõ, hơn nữa, cô không biết sao? Ông ta từ khi còn trẻ cho đến bây giờ đối với mẫu thân của cô rất để tâm, hiện nay ông ta đã có được tất cả những gì ông ta muốn.”
Thương Mai biết cuối cùng Hoàng Đế sẽ nhìn thấu, nhưng cô cho rằng dù có biết cũng không phải sợ, bởi vì cô đã đưa được Hạ Lâm ra khỏi cung rồi.
Chẳng thể ngờ, cứu được Hạ Lâm, đổi thành nguyên nhân dẫn đến ông ta xuống tay với mẫu thân.
“Ta không có cách nào không nghe lời của ông ta, ta không thể thoát khỏi sự khống chế giam cầm của ông ta, ta trốn không ra được nơi tù túng này, ta muốn sống thì nhất định phải nghe lời.”
Nàng ta đột nhiên ném bông hoa cúc kia xuống, tức giận nói: “Vì sao ban đầu các người cũng không cứu lấy ta đi? Ai cũng có người cứu, nhưng vì sao chỉ có ta phải cô độc lạnh lẽo ở trong này? Ta cũng là người mà!”
Thương Mai trông thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, hai hàng nước mắt buồn bã rơi xuống, trong lòng cô không khỏi cũng cảm thấy chua xót.
Thẳng cho đến khi cô cảm thấy đó là bởi vì Tôn Phương Nhi tự gieo gió gặt bão, gây tội thì phải chịu tội, dẫu sao nàng ta đã hại rất nhiều người cũng chỉ vì tư lợi của bản thân mình.
Nhưng quả thực, rất nhiều khi nàng ta làm vậy đều là thân bất do kỷ, đi nhầm một bước, lại thêm một bước.
Không có ai giúp nàng ta quay đầu.
Tôn Phương Nhi ngồi xổm xuống, chậm rãi nhặt bông hoa cúc kia lên, bông hoa đã rụng rơi tàn tạ, chỉ còn lại nhị hoa và hai cánh hoa mỏng, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt: “Trước đây ta vẫn luôn nghĩ, ta muốn sống một cuộc sống tốt hơn bất cứ ai, nhưng mà bây giờ, ta chỉ muốn sống một cuộc đời bình an, ta rất sợ phải chết, cả cuộc đời này không có ai quan tâm ta, coi trọng ta, ta không muốn chết!”
Nàng cẩn thận cầm lấy bông hoa, sau đó nhìn Thương Mai, quỳ mạnh đầu gối: “Hạ Thương Mai, ta vẫn luôn hận cô, nhưng ta biết, cô có cách cứu ta, ta cầu xin cô, cứu ta ra ngoài đi, ta không muốn chết.”
Thương Mai đưa tay đỡ nàng ta, trong lòng nói không ra được cảm xúc: “Đứng lên đi.”
“Cầu xin cô!” Tôn Phương Nhi nhìn cô, cả khuôn mặt ngập tràn khẩn cầu cùng ngọn lửa hy vọng, nhưng ngọn lửa đó cho dù có bùng cháy, vẫn có thể nhìn ra được tuyệt vọng trong đáy mắt.
Cầu xin, đó cũng là tia hy vọng cuối cùng, nàng thực ra đã không ôm hy vọng trong lòng.
Ai sẽ nguyện ý cứu nàng ta cơ chứ? Nàng xấu xa như vậy, tất cả mọi người đều nói nàng là người xấu.
Chân của nàng ta dần trở nên mềm yếu, co lại ngồi trên mặt đất, thê lương bật cười: “Bây giờ nhớ lại, người đối tốt với ta cũng chỉ có một kẻ ngốc, như vậy cũng tốt, ta vẫn luôn tính sẽ cứu hắn ra ngoài, cũng xem như hồi đáp lại ân tình cho hắn.”
Thương Mai lần nữa kéo nàng ta dậy, dùng khẩu hình nói: “Tôi sẽ tận lực.”
Lời này, cô không nói ra lời, bởi vì cô biết mặc dù trong phòng không có bất kỳ ai, nhưng mà xung quanh đều có tai mắt.
Tôn Phương Nhi nhìn cô, nước mắt lập tức tuôn ra.
Thương Mai lại nói: “Xin lỗi, tôi thật bất tài, cô là quý phi của Hoàng Thượng, cần hậu hạ chăm sóc cho Hoàng Thượng, lần này tôi đến đây chỉ muốn hỏi cô, lúc trước cô gửi cho tôi nhân sâm vì sao lại biến thành con sâu?”
Tôn Phương Nhi nghe nói thế, sắc mặt lập tức trắng nhợt: “Cái gì?”
“Đúng vậy, rất kỳ lạ, tuyến trùng màu đỏ ở trong bọc nhân sâm mà cô gửi cho tôi, còn nhân sâm thì không thấy.” Thương Mai nói.
Tôn Phương Nhi hoảng sợ lắc đầu: “Không, không thể nào.”
Thương Mai biết nàng ta hiểu lời cô nói, nhưng mà vì sao máu lại biến thành tuyến trùng, cô cũng không biết.
“Cô có tận mắt nhìn thấy không? Việc này không thể nào, không thể nào được.” Tôn Phương Nhi che mặt, nghẹn ngào khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Vậy ta chết chắc rồi, ta chết chắc rồi.”
Thương Mai như mộng, không hiểu hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng đột nhiên sợ hãi, máu đó đột nhiên biến thành tuyến trùng, không biết có phải do máu của Tôn Phương Nhi có vấn đề hay không?
Vậy máu của nàng ta, có thể sẽ không cứu được lão thất nữa?
Thương mai nói xong, lập tức trông thấy Tôn Phương Nhi đang khóc đột nhiên bật cười, cười đến điên dại, giống như một người đang phát điên.
Sau đó, Thương Mai trông thấy nàng ta dùng khẩu hình miệng nói: “Hoàng Thương nhất định phải chết!”
Thương Mai hóa đá, nhìn Tôn Phương Nhi trước sau hết cười lại khóc, tiếng cười của nàng ta đột nhiên trở thành tiếng khóc.
Lúc trước nàng ta khóc, là bởi vì biết bản thân sẽ chết, sau đó đột nhiên cười là bởi vì biết Hoàng Thượng cũng sẽ chết, đó là người đàn ông vẫn luôn khống chế nàng ta, đến cuối cùng cũng phải chết. Chỉ là, khi ngừng cười, nàng cũng không thể tránh được cái chết.
Thương Mai biết cùng Tôn Phương Nhi tiếp tục nói cũng không nói thêm được điều gì, cô đứng dậy, hơi cúi người: “Quý phi bảo trọng!”
Nói xong, bước ra ngoài.
Cô không quay về phủ, mà đi Đỉnh Phong Lâu.
Hồ Hạnh Nhi trông thấy cô đột nhiên tới, có hơi bất ngờ: “Sao lúc này cô lại đến đây?”
Thương Mai trả lời nàng ta bằng một ánh mắt, Hồ Hạnh Nhi nín thở lùi sang bên cạnh, sau đó biểu cảm ngưng trọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hoàng Thượng đã biết thân phận của tôi, lợi dụng việc này bịa đặt câu chuyện, nói tôi là hồ ly tinh.”