Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 740: Tình cổ




Cung nhân cũng không kiên trì, nói: "Nếu vương phi muốn đợi, vậy không bằng qua nói với huyện chúa mấy câu. Đã mấy ngày nay, huyện chúa không ăn uống gì rồi."



"Mẫu thân làm sao?" Thương Mai hoảng hốt hỏi.



"Chắc là ngài ấy quá thương tâm vì chuyện của Hạ công tử?" Cung nhân nói.



Thương Mai đứng lên nói: "Ngươi lập tức dẫn ta đi gặp mẫu thân."



"Mời vương phi!" Cung nhân phúc thân.



Thương Mai vô cùng kinh ngạc. Trước kia mình muốn gặp mẫu thân rất khó, sao hôm nay nói gặp là có thể gặp được vậy?



Cô đi tới viện của Liên Thúy Ngữ, lại thấy có mấy thị vệ canh gác bên ngoài viện. Bọn họ thấy cô tới thì lần lượt bước tới hành lễ.



Thương Mai biết những người này tới giám sát mẫu thân nên chẳng hòa nhã gì với bọn họ, chỉ theo cung nhân đi thẳng vào trong.



Sau khi vào tẩm điện, cô lập tức ngửi thấy mùi thuốc. Trước giường có mấy cung nữ với hai tay buông xuôi, đứng thành một hàng, trông bà ta.



Thương Mai vốn tưởng bà ta chỉ không chịu ăn uống, không ngờ đã nặng đến mức phải nằm trên giường không thể ngồi dậy.



Cố bước nhanh tới và vén màn lên, chỉ thấy một gương mặt tái nhợt. Mới chỉ không gặp mấy ngày, cô không ngờ bà ta đã gầy rộc đi như vậy.



"Mẫu thân!" Thương Mai ngồi bên giường, kéo tay bà ta và vô cùng lo lắng kêu lên.



Liên Thúy Ngữ vốn đang nhắm mắt, nghe Thương Mai gọi mới chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác một lúc mới nói: "Thương Mai à?"



"Mẫu thân làm sao vậy?" Thương Mai bắt mạch cho bà ta, trong lòng chợt kinh ngạc. Mạch đập không ổn định, nhiều và dày, dương khí suy tàn, tà ác không giảm, thuộc chứng bệnh nguy hiểm.



"Thương Mai, con tới rồi!" Liên Thúy Ngữ chậm rãi ngồi dậy, hai tay chống vào đầu giường và nhìn Thương Mai mỉm cười. Nụ cười kia làm Thương Mai cảm thấy kỳ lạ không sao nói ra được.



"Mẫu thân cảm thấy khó chịu ở đâu?" Thương Mai cầm tay bà ta, lòng bàn tay đang nóng.



"Ta không khó chịu, ta rất khỏe, ta đã sớm nói với hoàng thượng là ta không sao, ngài ấy không tin, còn cố ý gọi còn vào cung gặp ta à?" Liên Thúy Ngữ nói và khẽ cười ngọt ngào.





Thương Mai thầm hoảng sợ: “Không phải hoàng thượng bảo con vào cung, là tự con vào."



"Thương Mai." Liên Thúy Ngữ kéo tay cô, ánh mắt hạnh phúc và ngọt ngào: “Mẫu thân có một chuyện muốn nói với con."



"Mẫu thân cứ nói đi!" Trong lòng Thương Mai càng sợ hãi hơn.



Liên Thúy Ngữ vén mái tóc trước trán và lộ ra gương mặt tinh tế, xinh đẹp: “Ta đã nói với hoàng thượng về chuyện của con. Hoàng thượng hứa với ta sẽ truy phong cho Thương Mai đã chết làm quận chúa, con có chịu không?"



Thương Mai chấn động, nhìn gương mặt sung sướng của Liên Thúy Ngữ. Bà ta nói rồi? Sao bà ta có thể nói ra? Không thể nào.



"Thương Mai, con không vui sao?" Liên Thúy Ngữ thấy cô không nói lời nào thì nụ cười tắt dần: “Con nhẫn tâm để đứa con gái đã chết của ta làm cô hồn dã quỷ sao? Nàng được truy phong làm quận chúa, vậy cho dù ở cõi âm cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý."



Thương Mai đỡ bà ta và nhìn thẳng vào mắt của bà ta: “Mẫu thân nhìn ta, nhìn ta đi."



Liên Thúy Ngữ hất tay cô ra: “Con chỉ cần nói cho ta biết, con có mừng khi Thương Mai được phong làm quận chúa không?"



"Mừng!" Giọng cô lạnh lùng như đá, nhìn chằm chằm vào Liên Thúy Ngữ.



Trong mắt bà ta sáng lên, đây là thật lòng vui mừng.



"Mừng là được rồi, mừng là được rồi." Bà ta lầm bầm nói rồi cười hạnh phúc: “Thương Mai, sau này ta lại có hai đứa con gái."



"Mẫu thân còn có một đứa con trai nữa." Thương Mai nói, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Cô nhắc tới Hạ Lâm là muốn xem thử bà ta có nói ra chuyện của Hạ Lâm không.



Liên Thúy Ngữ liên tục gật đầu, cao hứng nói: "Đúng, ta còn có một đứa con trai. Ta có hai đứa con gái, một đứa con trai. Ta nói với hoàng thượng là Lâm Lâm giả chết, hoàng thượng không biết vui mừng tới mức nào. Hoàng thượng còn nói muốn cưới ta. Thương Mai, con nói ta có thể lấy hoàng thượng được không?"



Thương Mai lấy túi đựng kim từ trong tay áo ra, cắm xuống huyệt Đương Dương của Liên Thúy Ngữ.



Lập tức có người lớn tiếng quát: “Vương phi, tuyệt đối không được."



Người ngăn cản cô là cấm quân vẫn luôn đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào trong.




Hắn bước nhanh qua, lạnh lùng nói: "Vương phi, hoàng thượng đã ra lệnh, ngoại trừ ngự y thì không ai được trị liệu cho huyện chúa. Mong vương phi rút ra."



Thương Mai nhổ kim ra. Huyệt Đương Dương không thể châm lâu, châm một cái là đủ rồi.



Liên Thúy Ngữ giật mình, nhưng chẳng bao lâu đã tươi cười như trước: “Thương Mai, con còn chưa trả lời mẫu thân đấy. Có được không? Ta lấy hoàng thượng có được không?"



Cấm quân này nghe Liên Thúy Ngữ nói vậy, mới chậm rãi lùi ra ngoài.



Liên Thúy Ngữ thấy Thương Mai không nói gì, ôm cổ cô và lẩm bẩm: "Con giận sao? Thương Mai, ta lấy hoàng thượng thì con không vui sao?"



Cuối cùng bà ta ghé đầu trên vai Thương Mai và khóc. Sau đó, Thương Mai nghe được một câu có mấy từ không thể nghe rõ: “Cổ dễ nghe, tình cổ."



Thương Mai siết chặt nắm tay, trong mắt như có lửa bốc lên hừng hực. Nhưng cô bất chợt rũ mắt xuống, che giấu tất cả.



Tốt, rất tốt.



Chẳng trách bỗng nhiên tìm đến cách nói hồ ly tinh, hóa ra ông ta đã sớm biết chuyện hồn phách của cô xuyên qua.



Liên Thúy Ngữ vui đến chảy nước mắt nói: "Thương Mai, con đồng ý đúng không? Thật tốt, không cần mẫu thân khuyên con, con đã đồng ý rồi. Thật tốt. Vậy mẫu thân cũng yên tâm vui vẻ. Do con tự mình nói ra, cuối cùng mẫu thân cũng yên tâm rồi. Mẫu thân chỉ sợ con không muốn mẫu thân lấy hoàng thượng. Nhưng may là con đã đồng ý. Mẫu thân cuối cùng cũng an tâm, mẫu thân rất khỏe, con cũng phải sống tốt đấy."



Bà ta lặp đi lặp lại lời này nhiều lần, nhưng mẹ con đồng tâm, Thương Mai biết trong lời nói của bà ta còn che giấu ý khác.




Những lời này thật ra chỉ có một ý, khuyên An Thân Vương, mọi người phải sống tốt thôi.



Cổ dễ nghe là nhằm vào cô và lão thất. Về phần tình cổ lại nhằm vào An Thân Vương.



Nếu mẫu thân thật sự lấy hoàng thượng, vậy An Thân Vương sẽ thế nào? Làm phản!



Đây là chuyện chắc chắn.



Thương Mai đứng dậy và lùi lại, nhìn Liên Thúy Ngữ: “Mẫu thân, con gái rất vui mừng khi mẹ cuối cùng có người yêu thích. Con gái xin cáo lui."




"Đi đi, đi đi. Con không cần tới gặp mẫu thân nữa. Trong lòng mẫu thân rất vui vẻ. Con đi đi." Liên Thúy Ngữ chậm rãi nằm xuống giường. Bà ta không phải là người giỏi ngụy trang. Bà ta vừa tỉnh táo một lát đã cảm thấy đau như bị khoan vào tim. Bà ta sợ mình không có cách nào giấu được nước mắt.



Nhưng chẳng mấy chốc, bà ta đã tươi cười đầy hạnh phúc.



Một kim của Thương Mai chỉ làm cho bà ta tỉnh táo trong chốc lát thôi.



Thương Mai vừa quay người, đã nghe có thái giám bên ngoài kêu lên: "Hoàng thượng giá đáo!"



Thương Mai dừng chân và lùi lại phía sau một bước, cúi đầu.



Đôi giày mũi cong thêu con rồng màu vàng xuất hiện trong tầm mắt của Thương Mai. Ống tay áo màu vàng nhạt khẽ lay động rồi dừng lại.



"Tham kiến hoàng thượng!" Thương Mai cúi đầu hành lễ.



Giọng nói hoàng đế đầy trìu mến: “Thương Mai, ngươi tới à?"



Thương Mai không lộ cảm xúc: “Vâng, hoàng thượng, thần thiếp tới thăm mẫu thân."



"Ngươi đúng là hiếu thuận." Hoàng đế mỉm cười và đi lướt qua bên cạnh cô, bước về phía bên giường.



Liên Thúy Ngữ ngồi dậy, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc, ánh mắt có vẻ sùng bái tới mức si mê điên cuồng: “Hoàng thượng, ngài đã tới rồi?"



"Nàng đã khỏe hơn chút nào chưa?" Hoàng đế ngồi xuống bên giường, là nơi Thương Mai vừa ngồi.



Liên Thúy Ngữ xấu hổ: “Thiếp thân căn bản không có việc gì, là tại hoàng thượng không tin thôi."



Hoàng đế vuốt ve gương mặt bà ta, giọng vô cùng cưng chiều: “Ngốc ạ, ngự y nói sức khỏe của nàng không tốt, nàng phải nằm trên giường nghỉ ngơi."



Thương Mai thấy cảnh tượng như vậy, chỉ cảm giác toàn thân đều nổi da gà.



Cảnh tượng như vậy thật là buồn nôn.