Hồ Hạnh Nhi đứng lên, hoảng sợ nhìn Thương Mai.
“Tại sao có thể như vậy?”
Thương Mai kể hết lại những chuyện đã thấy khi nhập cung với Hồ Hạnh Nhi, sau đó nói: “Ta tới tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể cẩn thận một chút, bởi vì, Hoàng Thượng biết một cuộc xuyên qua, vậy nhất định sẽ chú ý những người này, ví như ta có sự thay đổi đột ngột về tính tình.”
Hồ Hạnh Nhi gật đầu: “ Ta biết rồi.”
Thương Mai nói với vẻ nghiêm trọng: “Hạnh Nhi, ta cảm giác, màn kịch này của kinh thành, càng lúc càng lớn, càng ngày càng tàn khốc, có lẽ, sẽ có rất nhiều người bị cuốn vào, ngươi nhất định phải không đế ý đến, dù cho thế nào, biết chưa?”
Hồ Hạnh Nhi trầm giọng nói: “Ta đã biết, ngươi vạn sự cẩn thận.”
Thương Mai nhìn nàng ta thật sâu một cái: “Thời thế loạn lạc cơ hội tốt của thương nhân, nhưng, không nhất định chỉ phát triển Đại Chu, tin tưởng ngươi ở hiện đại, kinh doanh trải rộng toàn cầu, bây giờ các quốc gia quan hệ ngoại giao Đại Chu rất nhiều, ngươi có nên tạm thời rời kinh thành không, đưa Đỉnh Phong Hào ra biên giới?
Hồ Hạnh Nhi biết Thương Mai muốn mình rời khỏi kinh thành, để không vướng vào vụ tai bay vạ gió lần này, nhất là, Hồ Hoan Linh Hoàng hậu, bị Hoàng Thượng lợi dụng chuyện chắc như đinh đóng cột.
Hồ Hoan Linh kia một phòng mỗi tháng mỗi năm chia hoa hồng không ít, những bạc này, nếu như đều dùng để giúp đỡ Hoàng đế làm chút việc không thể lộ ra ngoài, là sự uy hiếp lớn với mấy người Mộ Dung Khanh.
Hoàng đế dùng bạc trong quốc khố, dù sao cũng phải rõ ràng, nhất định phải bàn giao với Hộ bộ cùng triều thần, nếu tài chính đến từ nguồn khác, hắn có thể làm rất nhiều chuyện mà người khác không cần biết.
Bạc của Hoàng đế, hơn phân nửa bắt nguồn từ Hồ gia.
Nhưng gia chủ Hồ gia bây giờ là Hồ Hạnh Nhi, Đỉnh Phong Hào do nàng ta ta cầm quyền, nếu nàng ta chuyển trọng tâm ra bên ngoài phát triển, như vậy, có thể lấy cớ tạm thời đình chỉ chia hoa hồng, dù sao cuộc mở rộng cần có tài chính.
“Hạnh Nhi, cám ơn ngươi!” Thương Mai nói khẽ.
“Đừng nói như vậy, ở đây, ta và ngươi mới xem như thân nhân.” Hồ Hạnh Nhi nhớ tới lão gia tử, đương nhiên, còn có lão gia tử.
Tôn chỉ của Lão gia tử một mực xu cát tị hung, không muốn cuốn vào chuyện của triều đình, tin tưởng cách này, ông ấy cũng sẽ tán thành.
Nhưng, nàng ta cũng không khỏi lo lắng cho Thương Mai, bởi vì, nàng ta nhìn ra được, Thương Mai dự định chủ động đánh ra.
“Uh, sau này, chúng ta qua lại ít thôi. Thương Mai đi lên, ôm nàng ta ta một chút: “Hạnh Nhi, cảm ơn vì có ngươi.”
Hồ Hạnh Nhi bị cô làm cho cái mũi mỏi nhừ: “Nhạy cảm tính không phải thói quen của ngươi.”
Hai người lại liếc nhìn nhau thật sâu, Thương Mai quay người đi.
Sauk hi Thương Mai hồi phủ, đi Lam Nhược Các.
Uyển Tĩnh đã dọn ra ngoài, chỉ còn lại Uyển Tuệ ở lại đây.
Sau khi nàng ta ta bị ném trở về, vẫn luôn lo lắng bất an, sợ bị đuổi ra vương phủ.
Thấy Thương Mai bỗng nhiên đến, nàng ta bỗng nhiên đứng lên, cảnh giác mà nhìn cô: “Ngươi...... Ngươi muốn m gì?”
Nàng ta ta tự nhiên không cho rằng Thương Mai hôm qua thật lòng giữ mình lại, cô nhất định muốn tỏ ra vẻ nhân từ hào phóng trước mặt vương gia nhưng vô cùng xảo trá!
Thương Mai ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng nhìn mặt bàn, ánh mắt nhìn thẳng Uyển Tuệ.
Uyển Tuệ bị cô nhìn chằm chằm đến trong lòng sợ hãi, lại hỏi một câu: “vương phi tới làm gì?”
Thương Mai lúc này mới đột nhiên cười một tiếng: “Không cần lo lắng, ta tới cùng ngươi nói chuyện phiếm.”
“vương phi mời nói.” Uyển Tuệ không cho rằng hai người có gì để nói chuyện phiếm.
Thương Mai một mặt thân thiết nói: “Ngồi xuống đi.”
Uyển Tuệ cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, đề phòng mà nhìn cô.
“Uyển Tuệ, ta cho ngươi hai con đường, một, cút ra vương phủ, sau này ta lại có được cô, thấy một lần, đánh một lần, lần thứ nhất chân gãy, lần thứ hai chặt tay, như thế suy ra.”
Uyển Tuệ thấy cô mang trên mặt nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại ngoan độc như vậy, trong lòng không khỏi kinh hoảng: “Ngươi...... Ngươi sao dám như thế? Ta...... Ta Hoàng thái hậu......”
Thương Mai đưa tay xua đi: “Không cần nói với ta những lời nói nhảm này, nghe ta nói con đường thứ hai đây, con đường thứ hai, ta đưa ngươi hồi cung......”
Uyển Tuệ nghe xong, lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi muốn ta giúp ngươi hại hoàng hậu? Ngươi mơ tưởng!”
“Vậy ngươi chọn điều thứ nhất sao?” Thương Mai mặt lạnh: “Có ai không, đem Uyển Tuệ......”
Ta chọn cách thứ hai. Uyển Tuệ thấy Du ma ma dẫn theo hai tên thị vệ xuất hiện tại cửa ra vào, hung thần ác sát, không khỏi vội la lên.
Thương Mai phất phất tay, để Du ma ma dẫn bọn họ lui ra ngoài.
Cô một mặt ôn hòa nói: “Cái này đúng rồi, làm người nhất định phải thức thời, nếu không sống sót bằng cách nào?”
“Nhưng, ngươi làm thế nào đưa ta hồi cung?” Uyển Tuệ nghĩ nghĩ, lại nói: “Hơn nữa, coi như hồi cung, Hoàng Hậu cũng sẽ không giữ ta ở bên người hầu hạ.”
“Ta đây tự nhiên sẽ có cách, ngươi chỉ cần nghe ta dặn là được.” Khóe miệng Thương Mai ngậm lấy một nụ cười khẽ.
Uyển Tuệ nhìn nụ cười này của nữ nhân ôn hòa trước mắt, chỉ cảm thấy cô giống ma quỷ vậy.
Hôm sau thỉnh an, Thương Mai dẫn theo Uyển Tuệ vào cung.
Trước lúc vào cung, cố gắng ăn mặc một phen, lại để cho nàng ta lấy một miếng lụa mỏng, che khuôn mặt lại.
Đi thỉnh an Hoàng thái hậu bên kia xong, lại đi thỉnh an Hoàng Hậu Hồ Hoan Linh.
Hồ Hoan Linh vô cùng khách khí với Thương Mai, Thương Mai lại một mặt lộ vẻ u sầu.
Hồ Hoan Linh hỏi: “vương phi, trong lòng có chuyện không thoải mái?
Thương Mai nhẹ nhàng thở dài: “Hai...... Bỏ đi, cũng không có việc gì.”
Hồ Hoan Linh khẽ cười nói: “Ngươi có chuyện gì, không ngại nói, nếu như bản cung có thể giúp đỡ được, nhất định giúp ngươi.”
Thương Mai lắc đầu, buồn bã cười một tiếng: “Hoàng Hậu sợ không giúp được.”
“Ngươi không nói, sao biết bản cung không giúp được?” Hoàng Hậu cười nói.
Thương Mai đuổi Uyển Tuệ ra ngoài, Hoàng Hậu nhìn Uyển Tuệ một cái, không nhìn thấy dung mạo của nàng ta, lại nghe được Thương Mai nói khẽ: “Hoàng thái hậu đưa hai nữ nhân vào phủ của ta, chuyện này, Hoàng Hậu nương nương chắc đã biết, lúc đầu coi vương gia sẽ không cho các nàng ta mặt mũi, nhưng chưa từng nghĩ, hai ngày trước, tiện nhân kia vụng trộm vào thư phòng của vương gia, hai người vậy mà...... Ai!”
Thương Mai một mặt phẫn hận: “Thật sự đã đánh giá thấp ả ta.”
Hoàng Hậu khẽ giật mình, vội an ủi: “Chuyện này cũng là chuyện tầm thường, nam nhân nào lại không phải tam thê tứ thiếp? vương phi nhìn thoáng chút là được.”
Nàng ta trong lòng xem thường Thương Mai không phóng khoáng, ngươi cho rằng mình là quốc sắc thiên hương sao? Còn có thể độc hưởng sủng ái của vương gia.
“Ngày đó bị ta bắt gặp, hai người ngược còn chưa có chuyện gì chỉ là, chuyện sớm hay muộn, cũng không phải ta ích kỷ, không chấp nhận vương gia có nữ nhân khác, chỉ là, Uyển Tuệ này dung mạo quả thực xuất sắc, ta chỉ sợ...... Chỉ sợ giống Hoàng Thượng độc sủng Tôn Phương...... Quý phi nương nương vậy, haiii!”
Sắc mặt Hoàng Hậu khẽ biến, lại nhen nhóm lòng hiếu kỳ: “Uyển Tuệ này, dáng dấp thật xuất sắc như vậy sao? Không biết so với quý phi nương nương, thì thế nào?”
“Tăng thêm mấy phần duyên dáng!” Thương Mai lại than nhẹ: “Hơn nữa, lại là sự quyến rũ chết người, nam nhân, yêu loại này, tuy nói nàng ta là nô tỳ, trong nhà cũng hoạch tội, không thể thăng làm Trắc Phi, nhưng cuối cùng chỉ có một vương gia, hắn nếu như kiên trì, người bên ngoài nhiều lắm chỉ nói vài lời, cũng không sao, thật sự sủng tận xương tủy, vậy còn chú ý đến người khác nói ư? Tính tình Vương gia nương nương cũng biết, chuyên quyền độc đoán, tuy nói là huynh đệ của hoàng thượng, nhưng Hoàng Thượng làm việc, so với hắn có chừng mực nhiều.”
Hồ Hoan Linh không ngu xuẩn, nghe ra được ý tứ của Thương Mai.
Bây giờ ở hậu cung Tôn Phương Nhi độc sủng, nếu có thể có một người có thể chia sự sủng ái của Hoàng Thượng, tâm tư người sẽ từ từ rời xa Tôn Phương Nhi. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, Uyển Tuệ xuất thân nô tỳ, cùng lắm chỉ là sủng ái mà thôi, trên danh phận không có bất cứ cất nhắc gì, nếu nàng ta tiến cử, Hoàng Thượng nếu như sủng Uyển Tuệ, cũng nhìn với nàng ta với con mắt khác.
Hoàng Hậu cười cười: “vương phi không cần lo lắng, vương gia đối vương phi đương nhiên là khác rồi.”