Ba người cãi nhau ầm ĩ trong viện một lúc lâu thì thấy Tiêu Thác dẫn Loan Loan vào.
Sau hai người còn có Tô Thanh.
"Các ngươi về cả rồi à? Vương gia đâu?" Thương Mai vội vàng hỏi, khả năng bọn họ cùng được xếp thành hai hàng nghênh đón vào cung.
"Hoàng thượng giữ vương gia lại trong cung nói chuyện còn chúng ta về trước, còn đi thăm lão thái thái một chuyến." Tiêu Thác nói.
"Hoàng thượng giữ hắn lại nói chuyện? Một mình?" Thương Mai hỏi.
"Đúng thế, chắc là hỏi chuyện Tần Châu." Tô Thanh nói, thấy Nhu Dao đứng sau lưng Hồ Hạnh Nhi, bèn cười chào hỏi: “Ôi chao, đây chẳng phải là Huyện chúa đại nạn không chết nhà ta hay sao? Sau hôm nay không thấy kẻ theo đuôi ngươi nữa rồi?"
Nhu Dao cười mắng: “Im miệng, người ta cũng không phải là kẻ theo đuôi."
Một đường từ Bắc Mạc về đây, tuy rằng A Cảnh đi theo Tần Châu, nhưng cứ luôn nhìn chằm chằm Tô Thanh, chỉ cần Tô Thanh nói với Nhu Dao vài câu thì hắn đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, khi thì nắm quả đấm làm thế uy hiếp.
Thương Mai thấy thái độ nói chuyện của Nhu Dao với Tô Thanh tự nhiên mà hào phóng, hoàn toàn không có cái buồn lo khó xử khi ở mộc trại, thì biết được trải qua một đại nạn sinh tử, nàng đã nhìn thoáng chuyện tình cảm rồi.
Chỉ là kẻ theo đuôi mà Tô Thanh nói, cô cũng rất tò mò: “Kẻ theo đuôi nào vậy?"
Tô Thanh trêu gọi nói: “Chính là một vị tướng quân của Tần Châu, là hắn đã cứu Nhu Dao."
"A Cảnh!" Thương Mai gật đầu, nhớ ra cái tên đại ngốc đó.
Dáng dấp khôi ngô, hơi thô kệch, không thích nói chuyện nhưng làm việc rất tỉ mỉ.
"Hôm khác ta phải cảm tạ hắn mới được." Thương Mai bổ sung một câu.
"Ta đã cảm ơn rồi." Nhu Dao cười nói, nhắc đến A Cảnh, nét mặt nàng ta rất vui vẻ.
"Ân cứu mạng, ngươi cảm ơn thế nào vậy? Chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp ư?" Tô Thanh cười híp mắt hỏi.
Nhu Dao ngạc nhiên nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên sa sầm: “Tô Thanh, ngươi có ý gì?"
Tô Thanh cười nói: “Chỉ đùa thôi mà, ngươi nghiêm túc thế làm gì?"
Nhu Dao cắn môi, đỏ mắt: “Đây mà là đùa ư?"
Tô Thanh thấy nàng ta tức giận, vội vàng xin tha thứ: “Được rồi, là lỗi của ta, ta không nên nói lung tung, ta tự đánh vào miệng."
Nói rồi còn đánh lên mặt mình mấy tát thật.
Nhu Dao cười: “Được rồi, ngươi biến sang một bên đi, mấy nữ tử ta nói chuyện, có chuyện gì của ngươi à?"
Tô Thanh cười haha, kéo Tiêu Thác đi ra ngoài: “Nữ tử bọn họ nói chuyện, ngươi là đại nam nhân hóng chuyện gì à?"
Tiêu Thác rất vô tội: “Ta hóng chuyện bao giờ? Ta chưa nói lời nào!"
Nhưng mà vẫn bị Tiêu Thác kéo đi.
Hai nam nhân vừa đi, Nhu Dao lại như hồn bay phách lạc rồi.
Nàng ta ngồi xuống, mắt vẫn đo đỏ.
Thương Mai thấy thế thì liếc nhìn Loan Loan.
Loan Loan lo lắng hỏi: “Nhu Dao, ngươi vẫn không buông được đúng không?"
Nhu Dao miễn cường cười: “Làm gì có? Đã buông từ lâu rồi."
"Nếu đã buông thì sao còn khó chịu vì câu nói đó của hắn chứ?" Loan Loan cầm tay nàng ta nói: “Nếu ngươi thật sự không buông được thì học theo ta cứ bám lấy không buông, rồi sẽ có lúc thành công."
Bị Loan Loan nói thế, Nhu Dao lại cười: “Tiêu Thác và Tô Thanh không giống nhau, hơn nữa tự Tiêu Thác đã có hảo cảm với ngươi rồi, chỉ là hắn hồ đồ không biết chuyện. Nhưng Tô Thanh lại biết rõ, trong lòng hắn không thích ta, hắn có người mình thích."
Loan Loan tức giận nói: “Ngày xưa Tô Thanh cũng không phải kẻ không biết giữ mồm miệng, sao ban nãy lại ăn nói bậy bạ được? Còn nói gì mà lấy thân báo đáp nữa."
Nhu Dao cười khổ: “Hắn hi vọng ta và A Cảnh bên nhau, muốn thăm dò ta, nếu ta thích A Cảnh thật thì trong lòng hắn sẽ thoải mái hơn. Một người nếu làm chuyện không ăn nhập với bản tính của người đó, nói chung đều có nguyên do cả."
Thương Mai còn tưởng Nhu Dao đã buông được Tô Thanh, ai ngờ...
Ôi chao, cũng đúng, thật sự yêu thích một người thì sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Trước đó nàng ta thích lão thất, lão thất không thích nàng ta, nàng ta lấy chồng để tránh hôn sự với Nam Hoài Vương, sau khi phu quân chết thì nàng ta dứt khoát rời nhà học y, chẳng biết đã thích Tô Thanh từ lúc nào, chắc cũng có một khoảng thời gian rồi.
Chỉ là, phần tình cảm này, chỉ sợ chính Nhu Dao cũng tự biết là không có hi vọng, thế nên nàng ta không hề làm ra hành động nào.
Nghĩ đến lúc trị bệnh cương thi, Nhu Dao tưởng Tô Thanh thích mình, còn rất bài xích nàng, khí đó, chắc là nàng muốn cố gắng một phen.
Chỉ là nói tóm lại Nhu Dao khác Loan Loan, nàng ta sẽ không cứ luôn trả giả, sẽ không mãi đợi một mối tình cảm không có hồi báo nào.
Đây là lí trí của phụ nữ hiện đại.
Phụ nữ lí trí, ai cũng đau trong tỉnh táo.
"Thật ra thì..." Nhu Dao chậm rãi nói: “Thật sự ta đã buông bỏ Tô Thanh nhiều lắm, qua chuyện sinh tử, có gì mà không nhìn thoáng chứ? Nhưng người nào phải cỏ cây đâu, ai mà vô tình cho được? Thương Mai, không ngại nói ra, lúc đầu ta thích biểu ca, biểu ca từ chối ta, trong lòng ta rất khó chịu, thời gian đó Tô Thanh cứ ở bên ta cười cười nói nói. Ta nói chuyện của ta cho hắn nghe, hắn nói chuyện của hắn cho ta nghe, ta biết hắn có người trong lòng, nhưng người hắn thích đã qua đời rồi, ta tưởng mình sẽ có cơ hội, nhưng hắn lại thích Linh Lơi..."
Nhu Dao kẽ than thở: “Thì ra nếu không phải của mình thì cưỡng cầu thế nào cũng không được, cho ta ít ngày đi, ta sẽ từ từ buông được."
Nhu Dao tỉnh táo lí trí khiến người ta đau lòng, cô nương như thế, thật sự xứng đáng có được một người đàn ông yêu thương thật lòng.
Thương Mai nhẹ nhàng ôm lấy Nhu Dao mà an ủi: “Muội là cô nương tốt, sau này muội sẽ có được một tình yêu của riêng mình."
"Không muốn nữa, giờ ta chỉ muốn mở y quán thôi." Nhu Dao hít thở sâu: “Làm người, đâu phải cứ phải có tình yêu đâu."
Hồ Hạnh Nhi vỗ tay: “Đúng lắm, phụ nữ cũng có thể có sự nghiệp của riêng mình."
Thương Mai trợn mắt: “Được rồi ngài đại tổng tài, biết bây giờ ngươi có sự nghiệp rồi đó."
"Đại tổng tài?" Loan Loan nhìn Hồ Hạnh Nhi: “Tước hiệu của ngươi à? Có nghĩa là gì vậy?"
"Ý là tổng quản đó, gia sản Hồ gia đều do nàng ta định đoạt xét xử, thế nên gọi nàng ta là tổng tài, chủ tịch Hồ." Thương Mai giải thích.
"Ồ!" Loan Loan cười: “Đúng là có hình tượng thật, tổng tài Hồ."
Hồ Hạnh Nhi cảm thấy xưng hô này đúng là... đúng là lâu chưa nghe, ban nãy còn nói chuyện kiếp trước với Thương Mai.
Đời người, có khi một ngày chính là một kiếp luân hồi.
Ở đây thì mấy người phụ nữ thì thầm nói nhỏ, sau khi Tiêu Thác bị Tô Thanh kéo ra ngoài thì mới nhận ra, Tiêu Thác cũng thấy không ổn: “Tại sao ngươi lại xỏ xiên Nhu Dao vậy?"
"Hả? Ta nào có xỏ xiên gì đâu?" Tô Thanh có vẻ không tập trung.
"Ban nãy ngươi nói lấy thân báo đáp, đây là chuyện mà ngươi có thể nói sao? Ít nhất là ngươi không nên nói với Nhu Dao như thế, nói đùa cũng không thể đùa như thế? Sau này Nhu Dao còn phải lập gia đình nữa." Tiêu Thác nói.
Tô Thanh đi lên đình nghỉ mát rồi ngồi xuống, tâm sự nặng nề.
Một lúc lâu hắn mới nhìn Tiêu Thác và hỏi: “Nhu Dao có phải là một cô nương tốt không?"
"Đương nhiên rồi!" Tiêu Thác nói.
Tô Thanh thở dài: “Ta rất quan tâm Nhu Dao, rất quan tâm, nhưng không phải là tình yêu. Khi ta gian nan nhất, Nhu Dao đã cùng ta vượt qua, ta rất quý trọng tình bạn với nàng ấy, ta còn hi vọng nàng ấy được hạnh phúc hơn bất kì ai, mong nàng ấy đừng si mê sai người. Nàng ấy bị tổn thương một lần rồi, ta mong nàng ấy được hạnh phúc, vui vẻ."
"Vậy ngươi cưới nàng là được rồi, nàng ta thích ngươi." Tiêu Thác không hiểu.