Sau khi hai người đi ra ngoài, Hồ Hạnh Nhi hỏi: “Ngươi mơ thấy gì vậy? Đúng là khiến người ta hãi hùng."
Thương Mai lại hỏi ngược lại: “Ngươi đi vào thấy ta như thế nào?"
Hồ Hạnh Nhi nói: “Hôm nay trong kinh thành rất náo nhiệt, nói là nghênh đón Nhiếp Chính Vương mang theo hòa bình về nước, ta lười đi tham gia náo nhiệt nên nói muốn đến vương phủ chờ. Còn chưa tới đây thì Tiểu Khuyên đã khóc lóc chạy đến nói đi tìm đại phu, nói gọi ngươi không tỉnh được. Ta bèn vào xem thì thấy người nắm chặt góc chăn, nhắm mắt khóc to, chẳng biết nói gì trong miệng mà trông rất thê lương, gọi kiểu gì cũng không chịu tỉnh. Hết cách rồi, ta đành tát ngươi hai cái, lúc này ngươi mới tỉnh lại."
Thương Mai sờ má, vẫn còn hơi rát.
"Nói đến cũng kì lạ, giấc mộng này quá chân thật." Thương Mai nhớ lại mọi chuyện trong mơ, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ: “Ta mơ thấy ta đang sinh, ngươi và Nhu Dao đều ở đây, chỉ có lão thất là không. Ta nghe ngươi nói bên tai ta là hiện nay lão thất không rõ sống chết, bảo ta nhất định phải gắng lên, sau đó Du ma ma cho ta uống thuốc bột, sau đó ta sinh được."
"Mơ thôi." Hồ Hạnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng thấy hơi ngạc nhiên, nàng ta cũng từng nằm mơ, nhưng chưa từng mơ phải một giấc mơ mà làm sao cũng không gọi tỉnh được.
Thương Mai vén chăn đứng dậy, thấy hai chân chẳng có sức lực gì, cả người cũng choáng váng nặng nề. Cô đi trên đất mà như đi trên bông, suýt bị ngã.
Hồ Hạnh Nhi vội vàng đỡ cô: “Hay là ngươi đừng có đứng dậy, nằm đi."
Thương Mai ngồi bên giường, nhìn bên ngoài: “Giờ gì rồi?"
"Trưa rồi." Hồ Hạnh Nhi nói.
"Ta ngủ lâu thế à?" Thương Mai vỗ đầu, không biết có phải do hôm qua... Hôm nay đau cả người thì thôi đi, còn chẳng có chút sức lực nào.
"Ngươi bị bệnh à?" Hồ Hạnh Nhi đặt tay lên trán cô: “Cũng không bị sốt."
"Ta không sao, chắc là do giấc mơ này thật quá nên ta chưa lấy lại tinh thần ấy mà." Thương Mai không muốn nàng ta lo lắng nhiều, bèn cố nở nụ cười.
"Ngươi nằm đi, vương gia chắc không về nhanh thế đâu. Trong kinh náo nhiệt lắm, đều đang hoan nghênh hắn trở về, mọi người đều nói, lần này Nhiếp Chính Vương chính là đại công thần."
Hồ Hạnh Nhi nói thế nhưng cũng không vui vẻ gì lắm, mà còn nhíu mày.
Thương Mai cũng cười khổ: “Già néo đứt dây, danh vọng như thế, chưa chắc là chuyện tốt."
"Chắc thế thật. Gặp phải một vị hoàng đế đa nghi, hơn nữa khi trước vương gia còn từng chủ chính, lòng dân hướng về, bây giờ lại lập công lớn, chỉ sợ sự vinh sủng này chỉ là tạm thời thôi."
Trong lòng Thương Mai đột nhiên hơi lo lắng.
Hai người im lặng một lúc, Thương Mai bèn nói: “Cũng không sao, vẫn là câu đấy, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."
Hồ Hạnh Nhi bật cười: “Mấy câu này đã thành câu cửa miệng của ngươi rồi."
"Có cách nào ư?" Thương Mai bất đắc dĩ nhún vai: “Chuyện này vừa đến thì chẳng còn thời gian nghỉ nữa, ta cũng không thể đoán được bước tiếp theo người ta sẽ làm gì ta."
"Cũng đúng, rối thật." Hồ Hạnh Nhi nhẹ nhàng than thở: “Vị tỷ tỷ đó của ta, từ sau khi nhập cung thì người trong phòng của nàng ta cũng phách lối hơn hẳn, nhất là vị đường ca đó của ta, hôm nay thật sự rất ghê gớm."
"Cần giúp không?" Thương Mai hỏi.
Hồ Hạnh Nhi lắc đầu: “Tạm thời thì không, lúc cần, ta sẽ tìm ngươi."
Thương Mai biết là chuyện nhà thì người ngoài hơn nửa là không nhúng tay được, chỉ là Hồ Hạnh Nhi giúp cô rất nhiều, nếu nàng ta thật sự cần giúp đỡ, dù thế nào mình cũng phải giúp lại nàng ta.
Hồ Hạnh Nhi nói: “Thật ra ta chỉ không muốn lão ấy thất vọng, cái nhà này à, dù gì cũng phải có người chống đỡ, gia sản nhiều quá."
"Hoàng thượng cưới Hồ Hoan Linh, mục đích rất là rõ, đó là muốn tiền của của Hồ gia, ngươi phải trông coi kĩ vào đó." Thương Mai nói.
Hồ Hạnh Nhi khoát tay: “Nói thật, nếu dùng tiền mà có thể đuổi đi thì ta không quan tâm, nhưng mà khẩu vị của hoàng đế chẳng nhỏ, hiện nay chi trưởng được tái bổ nhiệm rồi, nghe nói còn định cất nhắc bá phụ của ta làm quan. Bây giờ ông ta hăm hở lắm, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt quá kém, không nhìn thấu mưu đồ thực sự của hoàng thượng."
"Hồ gia kinh thương nhiều năm, tuy là thủ phú nhưng địa vị của thương nhân nào bằng làm quan được. Giờ đây cá chép có thể vượt long môn, sao mà không mê muội cho được? Sợ rằng ngày sau sẽ liên lụy đến ngươi." Thương Mai không khỏi than vãn.
Hồ Hạnh Nhi gật đầu: “Ngươi không cần lo cho ta, tự lo cho ngươi trước đi, hôm nay lão thất về, chắc hẳn hai ba tháng tới các ngươi còn có những tháng ngày bình thản, nhưng sau đó..."
Hồ Hạnh Nhi không nói rõ, nhưng Thương Mai biết.
Hiện nay lão thất lập công hồi triều, tạm thời hoàng thượng chắc chắn không làm gì hắn, thậm chí còn liên tục ban thưởng.
Hơn nữa hoàng thượng cũng phải tranh thủ thời gian để chữa bệnh của hắn.
Giờ chỉ chờ cứu được Hạ Lâm là có thể trải qua một hai tháng yên ổn rồi.
Tiểu Khuyên bày thức ăn, Hồ Hạnh Nhi cùng ăn một ít, ăn thức ăn vào bụng, Thương Mai cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà sắc mặt vẫn rất khó coi.
Hô Hạnh Nhi nói: “Ngươi có muốn nằm thêm một lúc nữa không?"
"Không, đi ra ngoài dạo một chút." Thương Mai nói.
"Được, ta đi với ngươi."
Thương Mai nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mình thông qua gương đồng bèn trang điểm, thấy Hồ Hạnh Nhi vẫn nhìn cô nên cười nói: “Kiếp trước ta rất ít khi trang điểm, một năm thì có hơn ba trăm ngày làm nhiệm vụ rồi."
"Kiếp trước... chuyện lâu biết bao." Hồ Hạnh Nhi nói.
"Đúng thế, chuyện rất lâu rồi." Thương Mai chớp mắt cười: “Ngươi thấy ở cổ đại bớt lo hơn hay ở hiện đại bớt lo hơn?"
Hồ Hạnh Nhi nghĩ: “Đều không bớt lo."
"Đúng thể, chẳng bớt lo được, có thể thấy được rằng còn sống là một chuyện chẳng dễ dàng gì, sống cho tốt vào càng không dễ dàng."
Thương Mai vừa nói xong thì nghe thấy một giọng nói vang lên: “Cái gì không dễ dàng vậy?"
Một bóng người màu xanh nhanh chóng từ ngoài cửa đi vào.
Hai người nhìn qua, không phải Nhu Dao thì còn là ai nữa.
Thương Mai vội vàng đứng dậy, ôm lấy nàng ta: “Muội về rồi, tốt quá."
Nhu Dao bị nghẹt mũi: “Không ngờ tỷ quan tâm ta đến thế, biết trước thế thì tỷ đừng gả cho biểu ca, gả cho ta là được rồi."
Vừa cười vừa nói, trông như chế giễu, nhưng cũng cảm động thật.
Thương Mai đấm nàng ta: “Không đoan trang."
"Đoan trang mà, đoan trang lắm." Nhu Dao cười hì hì nói.
Thương Mai nhìn nàng ta, đáy mắt đầy sương: “Vết thương lành cả chưa?"
"Không sao, lành rồi." Nhu Dao nhìn Hồ Hạnh Nhi, đổi đề tài thương cảm này đi: “Biết hôm nay vương phủ náo nhiệt nên ngươi tới để nịnh hót uống rượu hay sao?"
Hồ Hạnh Nhi nói: “Chứ sao? Hôm nay chắc chắn hoàng thượng sẽ ban thương, ta tới xem, có thứ gì tốt thì ta tiện đường lấy luôn."
Nhu Dao cười đến mức không ngờ được: “Không biết xấu hổ, Hồ gia của ngươi có thứ tốt gì mà chưa có hả? Còn nhớ thương đồ ban thưởng của vương phủ nghèo nàn này nữa."
"Thế thì sao? Dù gì cũng là đồ vua ban, quý lắm đấy, ta để lại cho con cháu đời sau, đó sẽ là bảo vật gia truyền."
Nhu Dao cười còn to hơn: “Nhìn ngươi đi? Cũng không biết xấu hổ à, nữ tử chưa có chông mà đã nghĩ đến chuyện con cháu đời sau, chẳng lẽ có ý trung nhân rồi ư?"
"Chưa." Hồ Hạnh Nhi phủ nhận ngay.
"Nói bậy, rõ ràng ngươi và Dạ Vương chính là... ừ hử!" Nhu Dao cười trêu nói.
"Ngươi mới nói bậy đó!" Hồ Hạnh Nhi lại đỏ mặt.
Thương Mai nhìn hai người cãi nhau, trong lòng lại thấy vui vẻ, tốt quá, nếu cuộc sống cứ thế này thì tốt biết bao!