Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 704: Là yêu sao?




Tô Thanh lắc đầu: “Ta nói rồi, giữa chúng ta không phải tình yêu.”



“Không phải tình yêu? Vậy ngươi vì cái gì quan tâm nàng ta? Ta ngoại trừ Loan Loan ra, tôi không quan tâm đến nữ nhân khác.”



Tô Thanh hỏi: “Ngươi quan tâm Vương phi không? Vương phi khổ sở thương tâm, ngươi sẽ vui à?”



“Đương nhiên không vui rồi, tôi và Vương phi thế nhưng từng có giao tình số mệnh.”



Ngày đó cùng nhau rơi xuống biển, bọn họ trở thành quan hệ sinh tử.



“Vậy ngươi bằng lòng cưới Vương phi à?” Tô Thanh hỏi.



Tiêu Thác há to mồm, mở to hai mắt nhìn: “Ngươi điên rồi? Bị Vương gia nghe được, ta sẽ bị đánh chết”



Tô Thanh giải thích nói: “Ta chỉ nói với ngươi, giữa người và người, có rất nhiều loại tình cảm, giống ngươi và Loan Loan vậy, là tình yêu, giống ta và Nhu Dao như thế, là tình bạn, kỳ thật, tình bạn kiên cố hơn so với tình yêu, tin không?”



Hắn nhìn Tiêu Thác lộ ra chiêu bài mờ mịt, biết hắn không hiểu.



“Bỏ đi, nói ngươi cũng không hiểu, ta không phải muốn cô phụ Nhu Dao, ta biết, nếu ta cưới Nhu Dao, Nhu Dao sẽ đối với ta rất tốt rất tốt...... Nhưng, không giống, chung quy là thiếu một chút cái gì, ngươi có biết không?”



“Hiểu!” Tiêu Thác gật đầu.



Tô Thanh nhìn hắn, hắn hiểu? Không tin.



Tiêu Thác lại ngồi xuống, nói: “Ta hiểu thật mà, các ngươi đều cảm thấy Loan Loan không tốt, phải không? Ta có lẽ nên cưới tiểu thư khuê các hiền lành hơn Loan Loan, những tiểu thư khuê các kia có lẽ thậm chí sẽ không chống đối ta, coi ta là trời, nhưng ta nghĩ đến những tháng ngày đó đã cảm thấy buồn tẻ vô vị, bọn họ đều không phải Loan Loan.



Lần này, đổi lại Tô Thanh há to mồm, trợn mắt.



Tiêu Thác đây là thông suốt rồi sao?



Tiêu Thác phối hợp bổ sung: “Trong thiên hạ, chỉ có một cái Loan Loan......”



Tô Thanh cảm động đến lệ tràn bờ đê, Tiêu Thác cái tên đại ngốc này, cuối cùng cũng trưởng thành.





“Trong thiên hạ, cũng chỉ có Trần gia mới có binh khí tinh nhuệ, ta nếu không cưới Loan Loan, những binh khí kia đều không có duyên với ta......”



“Ngươi đi chết đi tên này!”



Tô Thanh đứng dậy, đánh Tiêu Thác một trận.



Lúc Mộ Dung Khanh trở về, mặt trời đã ngả về hướng tây.



Mộ Dung Khanh còn chưa ghé Hòa Húc Các, tiểu Khuyên đã tới trước một bước thở hổn hển tiến đến.




“Sao vậy? Là ai chọc bà nội tiểu Khuyên của chúng ta tức giận?” Nhu Dao nhìn khuôn mặt tròn của tiểu Khuyên đang tức giận mà trêu ghẹo.



Tiểu Khuyên nói một cách chua chát: “Huyện chúa ngài cũng đừng giễu cợt nô tỳ, nô tỳ là tức giận, rất rất tức giận.”



“Sao vậy?” Thương Mai nhìn Tiểu Khuyên tính tình rất tốt lại tức thành ra như vậy không nhịn được hỏi.



“Vương gia trở về rồi.” Tiểu Khuyên nói.



“Vương gia trở về ngươi tức cái gì chứ?” Thương Mai ngạc nhiên nói.



Tiểu Khuyên vốn định nhịn xuống, cuối cùng nhịn không được: “Vương phi, ngài không biết, Vương gia vừa mới vào cửa, vốn là muốn chạy đến Hòa Húc Các, nhưng không ngờ, tiểu chủ Uyển Tuệ của Lam Nhược Các kia bất ngờ xuất hiện, còn trẹo chân trước mặt Vương gia, đau đến ở nơi đó rơi nước mắt.”



“Vậy Vương gia nhà các ngươi phản ứng sao?” Loan Loan lập tức hứng thú, thích nghe nhất chuyện như vậy.



“Vương gia tự nhiên là nhìn cũng chưa từng nhìn nàng ta một chút, nàng ta thì hay rồi, lại khập khiễng đuổi theo Vương gia nói chuyện, nói thật bùi tai làm sao, nói phụ thân mình phạt đúng tội, còn nói nếu không phải vương gia, phụ thân nàng tham ô như thế, sớm muộn liên lụy chém đầu cả nhà, nàng ta nói Vương gia hạ chỉ niêm phong, là cứu được nàng ta, là ân nhân cứu mạng của nàng ta.”



Đám người nghe được hiếu kỳ, lại có nữ nhi đại nghĩa nghiêm nghị như vậy?



Loan Loan hưng phấn hỏi tiếp: “Vậy sau đó thì thế nào.”



“Sau đó, Vương gia đúng là có phản ứng lại với nàng ta, hỏi nàng ta là nữ nhi của ai, còn hỏi nàng vì sao ở đây, lúc ta trở về, Vương gia lại bị nàng dẫn đến Lam Nhược các.” Tiểu Khuyên thở phì phò nói.




“Ngài ấy đi rồi?” Đám người khẽ giật mình, cái này không giống tác phong lão Thất.



“Còn không phải sao? Đi rồi!” Tiểu Khuyên vẻ mặt đưa đám nói.



Loan Loan lẩm bẩm: “Hẳn là, nữ nhân của tội thần, dáng dấp rất xinh đẹp?”



Tiểu Khuyên tức giận nói: “Có xinh đẹp, cũng là hồ ly tinh.”



“Vậy chính là rất đẹp rồi.” Loan Loan nhìn Thương Mai: “Ngươi phải cẩn thận, vẫn là tranh thủ thời gian đuổi theo đi.”



Thương Mai cười nói: “Cô nương xinh đẹp khắp kinh thành đều có, nếu hắn bị cô gái xinh đẹp khác hấp dẫn, ta đuổi đi một người, sẽ có người khác, vậy ta sau này không cần làm chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm đuổi hồ ly tinh thôi.”



“Ngươi vẫn là đừng quá bình tĩnh.” Hồ Hạnh Nhi vui vẻ nói.



Thương Mai nói: “Ta không phải bình tĩnh, chỉ là, trong kinh thành cám dỗ nhiều như vậy, ta đuổi hết được sao? Nếu tâm hắn ở chỗ ta, sẽ không rung động, nếu tâm không chỗ ta, ta gấp cũng vô dụng.”



Thương Mai nói như vậy, mình cũng ngơ ngác một chút, lúc nào, nàng cũng bắt đầu nói đến tâm?



Cùng lão Thất thành thân, hai người ở chung, tự nhiên cũng là có cảm tình, cô cũng từ từ cảm thấy, đây là tình yêu, nhưng, trên thực tế, giữa bọn họ cũng chưa từng có cảm giác oanh oanh liệt liệt.




Cô thậm chí cảm thấy, nếu như lão Thất yêu nữ tử khác, cô sẽ khổ sở, nhưng không đến mức thương tâm.



Nhưng, bây giờ một nữ tử bình thường xuất hiện, dường như sẽ không có uy hiếp gì, miệng cô nói bình tĩnh, lại không khỏi nghĩ đến sau này nếu như nữ tử như vậy xuất hiện thật thì sao?



Cô có thể bình tĩnh như vậy thật sao?



Hồ Hạnh Nhi vỗ vỗ bờ vai của cô: “Nếu Vương gia nhà ngươi đã trở về, vậy ta đi trước, không trở ngại vợ chồng các ngươi ân ái.”



Hồ Hạnh Nhi đi, mọi người cũng đều nói đi, dù sao, người ta chia cách lâu như vậy đâu, có bao nhiêu tâm sự.



“Đừng mà, ở lại ăn cơm đi.” Thương Mai giữ lại nói.




“Mai đi, đêm nay để cho vợ chồng hai người các ngươi.” Hồ Hạnh Nhi nói.



Loan Loan không tình nguyện đi lắm, nàng ta và Tiêu Thác nói muốn đi qua ăn cơm, chỉ là, Hồ Hạnh Nhi nói cũng đúng, người ta là cửu biệt trùng phùng đó.



Nàng ta cùng Tiêu Thác cũng là cửu biệt trùng phùng, nhưng, Tiêu Thác lại dẫn theo nàng đi dạo phố, trở về nhà mẹ đẻ, lại tới vương phủ, còn chưa nói chuyện đàng hoàng nữa đó.



Lúc Mộ Dung Khanh đến Hòa Húc Các, bọn người Hồ Hạnh Nhi vừa đi.



“Nhiều chén như vậy, vừa nãy có nhiều người lắm sao?” Mộ Dung Khanh vào cửa, thấy trên mặt bàn bày biện mấy cái cái chén, vội hỏi.



“Ưh, mấy người Hạnh Nhi vừa đi.” Thương Mai đứng lên, rất thuận tay cởi áo ngoài của hắn, cái này hiền thê làm đã quen, có đôi khi, sẽ làm trong vô ý thức.



“Không giữ các nàng ăn cơm à?” Mộ Dung Khanh hỏi.



Tiểu Khuyên dọn dẹp cái chén, trả lời nói: “Vương gia, đại chưởng quỹ Hồ nói muốn để Vương gia cùng Vương phi một mình.”



Nàng dùng sức nói hai chữ một mình.



Mộ Dung Khanh lộ ra nụ cười, Hồ Hạnh Nhi vẫn rất thức thời.



Thương Mai treo y phục lên, không để ý mà hỏi thăm: “Mới trở về à?”



“Ưh, mới vừa vào cửa không lâu.” Mộ Dung Khanh ngồi xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo vẻ tươi cười: “Nhớ bản vương?”



“Ưh!” Thương Mai nhìn hắn, thấy tâm trạng hắn dường như rất tốt: “Có chuyện vui ư?”



“Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều bảo bối, bảo đảm nàng thích.” Mộ Dung Khanh đưa tay chà xát gương mặt của nàng một chút, kéo nàng tới bên người, nhìn sắc mặt của nàng: “Thế nào? Ai chọc giận nàng không vui à? Chắc là Trần Loan Loan.”



Tiểu Khuyên nhìn Thương Mai một chút, thấy Thương Mai không lên tiếng, nàng ta cũng không dám nói, thu dọn đồ đạc ra ngoài.