Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 627: Bình định bắc mạc




Đương nhiên Trấn Quốc Vương gia phá lệ khai ân với Tào hậu một chút, để Tào hậu làm chứng, nói là trước khi hoàng đế bệnh chết, nói muốn đem hoàng vị nhường cho hắn.



Tào hậu cũng là hạng người mượn gió bẻ măng, biết đại thế đã mất, nhưng còn muốn tranh đoạt một chút vì nhỉ tử của mình, dù sao con trai của bà ta bây giờ vẫn là Thái tử.



Thế là bà ta nói với Trấn Quốc Vương gia, không bằng ngươi đi tìm Hoàng thái hậu làm nhân chứng, Hoàng thái hậu càng có sức thuyết phục hơn.



Trấn Quốc Vương gia bị bà ta thuyết phục, liền đi tìm Hoàng thái hậu.



Nhưng Hoàng thái hậu tự mình treo cổ trong điện, thi thể còn mềm mại, Trấn Quốc Vương gia đến chậm một bước.



Cấm quân từ bỏ chống cự, vứt vũ khí xuống vỗ ngực biểu thị đúng đắn, bọn họ đã sớm nhìn hoàng thượng không vừa mắt, chỉ là không có minh chủ xuất hiện.



Bây giờ minh chủ xuất hiện rồi, bọn họ đương nhiên là muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa.



Lời nói này, về sau bọn họ cũng nói với Sở Nguyệt vương gia.



Hiện tại phải nói chuyện thứ hai, đó chính là sau khi Tần Châu dẫn người vào cung, Sở Nguyệt vương gia từ trong tay Trấn Quốc Vương gia cứu được Tào hậu.



Lúc ấy người của Trấn Quốc Vương gia cùng người của Tần Châu đang vì tranh đoạt địa bàn đánh đến ngươi chết ta sống, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, Tào hậu luôn luôn ở trong vòng chiến, không cẩn thận phải chịu mấy đao.



Sở Nguyệt vương gia thấy thế, đau lòng thay mẹ cả, lập tức tiến lên cứu giá, nghe nói vì thế các ngón tay mềm mại đều bị



thương, người của Tần Châu nhao nhao sợ hãi thán phục, vương gia thật sự là người hiếu thuận mà.



Cứ như vậy, Tào hậu bị Sở Nguyệt vương gia đưa về điện, còn truyền ngự y tới chẩn trị.



Ngự y dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Nguyệt vương gia, giúp Tào hậu băng bó vết thương.



Tào hậu trải qua một phen sinh tử, thật vất vả mới được cứu, lại thấy người tới cứu mình chính là con thứ luôn bị mình ức hiếp, lập tức liên bày ra khí thế của mẹ cả, bảo hắn ta đi nghênh đón Thái tử hôi triều.





Những năm này Tào hậu cầm giữ triều chính, trong tay nhất định có quyền lực, bà ta kiêng kị Trấn Quốc Vương gia, cũng kiêng kị Tần Châu, duy chỉ có không kiêng kị đứa con thứ này.



Đây là lẽ phải, khi ngươi nuôi một con chó, mỗi ngày con chó này đều vẫy đuôi mừng chủ với ngươi mới có cơm ăn, sau này ngươi có xem trọng con chó này không?



Sẽ không, ngươi vẫn là sẽ xem hắn ta như chó, bởi vì, một ngày là chó, cả đời là chó.



Quen thuộc vênh mặt hất hàm sai khiến, ngay cả khi con chó kia ngồi trên đế vị, ngươi cũng sẽ không tôn trọng hắn một phân.



Lúc Sở Nguyệt vương gia đang lấy ra một phần di chiếu, nói muốn bà ta giao cha hắn ta ở trước mặt nhiều người, Tào hậu chửi âm lên, nói ngươi vong ân phụ nghĩa, lúc trước lão nương mới nuôi ngươi nên hình như chó, trái lại bây giờ ngươi lại cắn chủ một cái?



Sở Nguyệt vương gia cũng không tức giận, cười nhẹ nhàng nghe bà ta mắng, sau khi mắng xong, hỏi một câu: “Mẫu phi ta chết như thế nào?”



Thương Mai nghe đám người nói, sau khi Sở Nguyệt vương gia hỏi câu này, sắc mặt Tào hậu liên thay đổi, nhiệt độ không khí chắc là cũng kịch liệt hạ xuống, bởi vì Tào hậu bắt đầu phát run.



Có điều, Sở Nguyệt vương gia ngược lại là một người mềm lòng, hắn ta nói với Tào hậu: “Mẫu hậu người yên tâm đi, ta sẽ không giết người, nhiều lắm chỉ là chặt đi tay chân của người, một ngày ba bữa cơm vẫn cung cấp như thường, thị nữ hay cung nhân ở bên người tất cả đều dựa lễ chế của hoàng hậu cho người, người nhất định phải bảo trọng thân thể cho tốt, sống lâu trăm tuổi, nhìn đứa con thứ này leo lên đế vị, đúng rồi, không biết hoàng huynh bây giờ ở nơi nào nhỉ? Nếu như mẫu hậu có phúc khí, hoàng huynh cũng phải trở về hưởng phúc với mẫu hậu thế mới đúng.”



Tào hậu run rẩy mấy lần, ngất đi.



Rất nhanh Tào hậu đã tỉnh lại, bởi vì Tần Châu cảm thấy có mấy lời cần nói rõ với Tào hậu, thế là, gọi người dùng nước lạnh dội bà ta tỉnh lại.



Tần Châu tương đối đơn giản, ngôn ngữ cũng tương đối ngắn gọn, đại khái chính là nói huynh đệ Tào gia giết rất nhiều bách tính, Tào gia các người đều đáng chết, cho nên ngươi cùng Thái tử có thể dựa theo ý của Sở Nguyệt vương gia giữ mạng sống, nhưng người Tào gia phải ngồi tù, chịu tra tấn gia hình.



Tào hậu bị tức giận hứ Tần Châu một cái: “Bản cung thật sự là tin lầm ngươi.”



“Ngươi không phải tin lầm bản tướng” Tần Châu đưa tay chà xát một chút, thản nhiên nói: “Là ngươi tin lầm bản thân mình, ngươi cho rằng năng lực mình lớn đến có thể khống chế mấy chục vạn trọng binh võ tướng trong tay.”



Tào hậu sắc mặt trắng bệch không thể cử động!




Thương Mai nghe xong những lời này, hai tay chống cằm, không khỏi có chút thở dài: “Tất cả nghe giống như trò đùa vậy.”



“Cũng không phải trò đùa, một hoàng đế, nếu muốn đối ngoại mạnh mẽ, như vậy, nhất định đối nội không thể phòng ngự nghiêm cẩn.” Mộ Dung Khanh tổng kết.



“Cho nên, binh quyền Đại Chu nhìn như phân tán, nhưng nhưng thật ra là hoàng thượng vững vàng nắm giữ ở trong tay.”



Thương Mai nói.



“Hoàng đế Bắc Mạc xem trọng tin tưởng võ tướng, dẫn đến Bắc Mạc xuất hiện một hiện tượng lạ, đó chính là địa vị của võ



tướng ép bức hoàng quyền, hoàng đế Bắc Mạc biết đại khái làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng dã tâm của ông ta lại chiến thắng tất cả, ông ta phải không ngừng mở rộng cương thổ, làm hoàng đế thiên cổ duy nhất của ông ta, không có gì quan trọng hơn so với chuyện này. Ông ta càng cho rằng Tần Châu chỉ là nữ tử, dễ dàng khống chế, thật tình không biết tâm tính của nữ tử này lại mạnh mẽ hơn so nam tử rất nhiều."



"Nếu không phải ông ta xúc phạm đến ranh giới của cùng của Tần Châu, chưa chắc Tần Châu sẽ phản ông ta." Thương Mai nói.



Bởi vì từ Bắc Mạc hiến đế lên, địa vị của võ tướng cũng rất cao, nhưng chưa bao giờ phát sinh qua chuyện đoạt quyền.



Đây chủ yếu là bởi vì mục tiêu của võ tướng cùng hoàng đế giống nhau, đều là muốn mở rộng lãnh thổ cho Bắc Mạc, đến thế hệ của Tần Châu này, Tần Châu vô cùng biết điều, càng làm cho hoàng đế cùng Tào hậu cảm thấy Tần Châu này quả thực có thể bị bọn họ lợi dụng đến máu xương hoàn toàn không có.




Ai biết nữ nhân nhìn giống con cừu nhỏ phản ác độc như vậy.



Nhưng cuối cùng Mộ Dung Khanh lại do dự nói một câu: "Tất cả quá mức thuận lợi, bản vương cảm thấy trong đó nhất định có quỷ."



Vẻ mặt Thương Mai run lên, cũng hơi hơi cảm thấy có nội tình.



Chuyện kế tiếp liên rất thuận tình hợp lí.



Tần đế đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Khang bình, ngụ ý bắt đầu từ năm hôm nay tất cả Bắc Mạc an khang hòa bình.




Sau khi Tần đế lên ngồi, đầu tiên khẳng định phải ra chính sách ban thưởng cho huệ dân một phen.



Giảm miễn thuế má một năm, khắp chốn mừng vui.



Tần Châu được phong làm anh quận vương kỵ binh mã đại nguyên soái, ban thưởng vàng bạc cùng phong ấp vô số.



Nhưng bởi vì hiện tại quốc khố trống rỗng, ban thưởng vàng bạc tạm ghi nợ trước, chờ ngày sau quốc khố tràn đầy lại tính đến lợi tức bổ sung.



Còn lại cũng nhất nhất phong thưởng cho tướng lĩnh, về phân Long lão tướng quân thì được phong làm hộ quốc bá hầu, siêu nhất phẩm phong thưởng cũng là ông ta nên hưởng.



Thương Mai chữa khỏi bệnh dịch, bởi vì là người Đại Chu đương nhiên không thể phong hào, người ta đã là nhiếp chính vương phi, Bắc Mạc ngươi phong thưởng cái gì chứ? Nhưng cũng có biện pháp, hoàng đế Bắc Mạc lấy danh thần y, hạ chiếu cả nước, thần y nhiếp chính vương phi Hạ Thương Mai, là đại ân nhân của Bắc Mạc, bách tính Bắc Mạc dựng bia công đức ca tụng nàng.



Về phần Mộ Dung Khanh được một phần văn thư.



Phân văn thư này thật tru nặng mà, đây chính là sinh mệnh của mấy chục vạn tướng sĩ.



Sở Nguyệt vương gia này là người đạo giáo, lúc ký phần văn thư hòa bình này đã mời đủ vương gia hai nước làm nhân chứng.



Bắc Mạc từ đây liên hòa bình sao? Không, loạn bên ngoài dừng, nội loạn đã muốn nổi lên



Vị Thái tử kia nhưng bị kỳ vương đưa đến.Java, không lâu sau đó, vị Thái tử lợi dụng danh nghĩa vào cung cứu mẹ dẫn theo một đám người lưu manh trở về, cùng lúc đó, bởi vì Sở Nguyệt vương gia quyết định phân tán binh quyền, dẫn đến Bắc Mạc chính thức lâm vào nội loạn, về sau, Tần Châu.....



Mà hết thảy, cũng không xa.



Trong tất cả những chuyện tốt có duy nhất một chuyện xấu, là vẫn chưa tìm được Nhu Dao với A Cảnh.