Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 628: Tâm sự một chút




Trước khi về nước, Tần đế chuẩn bị quốc yến, mở tiệc chiêu đãi đám người Mộ Dung Khanh cùng Thương Mai.



Lúc đến không có cư xử theo lễ nghi cao nhất, thời điểm ra đi, Tần đế không muốn bạc đãi ân nhân của Bắc Mạc.



Bởi vậy, quốc yến lần này vô cùng long trọng, quan viên tam phẩm trở lên đều có thể dẫn theo gia quyến có mặt.



Đây chỉ đơn giản là mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Mộ Dung Khanh như vậy sao? Không, Tần đế cũng muốn mượn cơ hội này, cẩn thận mà lung lay triêu thân một phen.



Sở Nguyệt vương gia đang là hoàng thượng...... Bây giờ cần nhắc đến tiên đế, Sở Nguyệt vương gia là một trong rất nhiều hoàng tử của tiên đế chứ không phải duy nhất, kỳ thật, ngoại trừ Tào hậu sinh ra, tất cả hoàng tử đều không phát triển, bị đè ép, có thể phát triển sao? Thật sự có chút tài cán, cũng hiểu được mà giấu tài, tránh đi bão táp.



Vương phi của Tần đế là thứ nữ của Lễ Bộ thị lang Vương đại nhân, một vương gia cưới thứ nữ làm vợ, đây vốn chính là chuyện cười mà.



Nhưng hôn sự này là do Tào hậu làm chủ, ai dám chất vấn chứ?



Một Hồng Miêu đang làm vương gia cưới thứ nữ của thị lang đại nhân, bây giờ vị thứ nữ này liên được phong làm hoàng hậu, thật sự là phong thủy luân chuyển mà.



Sau khi Thương Mai vào cung, cùng Vương hoàng hậu nói một hồi lâu, từ trong cuộc nói chuyện, Thương Mai nghe ra được sự lo lắng của Vương hoàng hậu này.



Vốn dĩ lo lắng duy nhất của nàng ta là Tần Châu.



Nữ tử trong thiên hạ đều giống nhau, nữ tử lo lắng chỉ là chút chuyện như vậy, chính là sợ hoàng thượng sẽ phong Tần Châu làm hoàng hậu.



Bởi vì, tiện nghi hoàng hậu này của nàng ta là Tần Châu cho, ngay cả hoàng thượng cũng đều là Tần Châu nâng lên, cách tốt nhất để phong thưởng cho Tần Châu không phải cho nàng ta một thân phận quận vương, mà là cho nàng ta một thân phận hoàng hậu, đến lúc đó, đều là người một nhà, cho dù Tần Châu tay cầm binh mã thiên hạ lại có gì phải sợ?



Cho nên, Vương hoàng hậu luẩn quẩn một vòng lớn, thấy Thương Mai dường như không có chút nào có thể nhận được ý tứ của nàng ta, lại trực tiếp hỏi: "Nghe nói vương phi cùng quận vương lui tới rất thân, không biết nàng ta bây giờ có người trong lòng chưa?”



Nàng ta nói xong, lại che miệng cười khẽ: "Tuổi tác năm nay của quận vương cũng không nhỏ, nữ tử có tài giỏi cũng phải lấy



chồng sinh con, lần này nàng ta tương trợ hoàng thượng đăng cơ lập được công lao hiển hách, bản cung nghĩ đến, hoàng thượng phong thưởng quận vương là khen ngợi trên mặt, như thật sự cân nhắc vì quận vương thì tốt nhất nên tìm một mối hôn sự cho nàng ta."





Thương Mai hiểu ngọn nguồn, trực tiếp thở dài, hoàng hậu à hoàng hậu, nếu như giữa Tần Châu và Tần đế có cái gì, sợ rằng nàng cũng không gây trở ngại được.



Trong lòng là nghĩ như vậy, trên mặt nhưng vẫn muốn nói lên vài câu xã giao: "Nương nương, kỳ thật ta cùng quận vương chẳng qua cũng là bèo nước gặp nhau, cũng không tính là thâm giao, về phần nàng ta có người trong lòng hay không, ta thật sự không biết. Nương nương một phen thương cảm chỉ tình thật khiến người cảm động. Nương nương có thể yên tâm, Tần gia lão thái thái thân thể còn mạnh khoẻ, bà ta nhất định còn quan tâm hôn sự của quận vương hơn nương nương, hơn nữa bây giờ nương nương mới vừa vào cung, hậu cung còn có rất nhiều chuyện cần nương nương phí sức."



Lời quanh co này, kỳ thật chính là lời cảnh cáo hoàng hậu, trước tiên quản tốt chuyện của chính mình, chuyện của Tần Châu tự có người của Tần gia giúp đỡ.



Hoàng hậu thấy Thương Mai khó chơi, tự biết là hỏi không được gì, mất hứng cười cười: "Đúng vậy đó, hậu cung xác thực còn cần chỉnh đốn, cũng được, bản cung nói với ngươi, ngươi cũng đừng nên nói với quận vương, tránh cho nàng ta suy nghĩ nhiều trong lòng.”



Thương Mai nói: “Đó là đương nhiên.”




Đuổi Thương Mai đi, Tần Châu lại chờ ở bên ngoài.



Hôm nay nàng ta ăn mặc như nam nhân, một thân triều phục quận vương màu vàng, áo giao lĩnh tay lớn, cổ áo cuộn viền đen, toàn thân thêu Bàn Long, thêu thùa tinh mỹ tỉ mỉ, cao quý không tả nổi.



Ba ngàn búi tóc được kéo lên, buộc kim quan, khuôn mặt tuấn tú, mặt mày rõ ràng, đường cong trên mặt hơi hòa hoãn, không kiên nghị lạnh lẽo cứng rắn như trước đó. Truyện Khoa Huyễn



Đôi khi Thương Mai cảm thấy Tần Châu là nam tử.



Nhất là, bây giờ nàng ta đứng dưới tàng cây hoè, ánh đèn lờ mờ, bóng dáng phản chiếu xuống lá cây như một con hồ điệp đứng im, đáy mắt thâm thúy, lẳng lặng mà nhìn nàng.



"Tới rồi?" Thương Mai đi xuống, hôm nay nàng cũng cố ý mặc đẹp một phen, trên người mặc bộ lễ phục bằng gấm thêu hoa mẫu đơn lớn màu sắc mây đen mùa thu, Tiểu Khuyên đặc biệt chải cho nàng búi tóc ngã ngựa buông thõng còn cắm hai cây trầm hồ điệp chấm bạc, lại điểm xuyết thêm một men bạc hình quạt đung đưa, trên trán đính một hạt kim, hoàn toàn khác biệt với vẻ đơn giản ngày thường, dường như là hai người khác nhau.



Trong lúc nàng chuyển động, váy áo chậm rãi, thấp thoáng trên chân một đôi giày đen thêu gấm vóc ngọc bích, châu ngọc ở đâu giày như ẩn như hiện, tỏ ra vẻ tôn quý hào phóng.



Tần Châu đánh giá nàng, thấy nàng đi tới bên cạnh, hương vị phấn chui vào trong mũi, Tần Châu cả cười: "Ngươi lại dùng phấn hương?”



Thương Mai ngơ ngác một chút, lập tức lắc đầu: “Thật sự không có, có thể là hoàng hậu nương nương mới vừa dựa vào gần ta mới nhiễm chút mùi phấn hương.”




“Có thật không?” Dường như Tần Châu không có chút quan tâm xem hoàng hậu nói với nàng cái gì: “Chúng ta đến bên hồ dạo một chút, bản tướng...... Bản quận có mấy lời muốn nói với ngươi một chút.”



Thương Mai đáp: “Cũng được, dù sao qua hai ngày nữa ta cũng phải đi, phút cuối cùng, cũng có chút chuyện muốn giao cho ngươi.



“Chuyện Nhu Dao quận chúa sao?” Tần Châu quay người, chắp tay sau lưng dạo bước đi tới: “Ngươi không cần dặn dò, bản quận sẽ một mực phái người tìm kiếm bọn họ, tìm được mới thôi."



Thương Mai luôn không thể yên tâm chuyện Nhu Dao, bây giờ nàng ta sống hay chết cũng không biết, chuyện sống chết của Nhu Dao một mực đè nặng trong lòng, nàng không một ngày nào yên.



Nghe Tần Châu cam đoan, nàng cũng chỉ miễn cưỡng cười một tiếng: “Tạ ơn!”



Tần Châu nhìn nàng, có chút muốn nói lại thôi.



Kỳ thật, nàng ta đã có được một chút tin tức, có người từng nhìn thấy hai người, từ trong miêu tả một người trong đó chắc hẳn là A Cảnh.



Nhưng mà A Cảnh lại dẫn theo một người bị thương, người kia nhưng cũng là người nam tử.



Nàng ta không đành lòng nói cho Thương Mai.



“Thế nào?” Thương Mai thấy vẻ mặt nàng ta có chút quái dị, liền hỏi.




Tần Châu lắc đầu: “Không có, chỉ là nghĩ nếu như bọn họ còn sống, sẽ đi đến nơi nào?”



“Đúng vậy đó, bây giờ đều đã bình định, chắc chắn bọn họ cũng nhận được tin tức, như không có việc gì, tại sao không trở về?” Thương Mai cũng cảm thấy thật kỳ quái.



“Lúc trước bọn họ bỏ trốn là có cấm quân đang đuổi giết, có lẽ bọn họ trốn ở khe suối nên không biết tin tức.” Tần Châu dùng giọng nói không lưu loát an ủi.



Tuy Thương Mai biết có hơi gượng ép, nhưng cũng hi vọng là thật.




“Ngươi muốn nói với ta lời gì?”



Đang nói chuyện, hai người đi tới bên hồ.



Ở nơi xa có tốp năm tốp ba cung nữ bưng đĩa đi quanh khúc cua hành lang đi qua.



Gió rất tốt, thổi mặt hồ thành một Tầng lại một Tầng nếp gấp, lá xoay một cái rụng vào hồ, đung đưa dập dờn, vô cùng ý cảnh.



Tần Châu trầm mặc một chút: "Cũng không có gì."



Thương Mai giật mình: "Hả?”



Tần Châu ngẩng đầu, hai đầu lông mày tựa hồ có chút sâu nhẹ.



“Bá hầu cầu hôn với ta.” Tần Châu bỗng nhiên nói.



“Bá hâu? Nàng nói là Long lão tướng quân à?”



“Thay cháu trai của ông ta cầu hôn với ta.” Tần Châu tự giễu một tiếng: “Cháu của ông ta, so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi."



“Ngươi từng gặp qua hắn rồi à?” Thương Mai không nghĩ tới Tần Châu sẽ nói với nàng những này, nàng cho rằng chỉ có bạn bè thân mật mới có thể nói những chuyện này.



Từng gặp.



“Dáng vẻ như thế nào? Nhân phẩm như thế nào? Ngươi thích không?” Thương Mai dừng một chút: “Có lẽ, chỉ hỏi ngươi có thích hắn hay không là đủ rồi.”



Tần Châu ngồi xuống trên tảng đá, tiện tay giương lên hất áo ta, động tác tiêu sái lưu loát.