Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 626: Hoàng đế chết




Kỳ thật, nếu như hoàng đế Bắc Mạc có thể thu liễm qua loa một chút ngạo khí với dã tâm, có thể lừa gạt một chút Tần Châu ở bên kia, làm lung lay một chút, như vậy, hắn ta vẫn còn có thể an ổn làm hoàng đế.



Chỉ tiếc rằng hắn ta đã thật nhìn lâm Tần Châu, cho dù những năm này bản tính Tần Châu biết điều kính cẩn nghe theo, làm sao biết phía sau vẻ kính cẩn nghe theo biết điều của nàng ta lại cất giấu một con ngựa hoang trên hàm không có gì.



Hoàng đế Bắc Mạc dùng người thì sẽ không nghi ngờ, chính sách nghỉ người thì không dùng người, với Tần Châu hoàn toàn là lật thuyền trong cống.



Hắn ta chạm đến ranh giới cuối cùng của Tần Châu.



Hắn ta vẫn luôn không nhìn Tần Châu rõ ràng nên cho là nàng ta cũng giống như mình, vì mở rộng cương thổ mà nỗ lực bất chấp tất cả, bao gồm cả bách tính.



Lời đồn đại trong kinh vào mười lăm ngày này có thay đổi.



Trấn Quốc Vương gia chính thức trở thành điểm nóng thảo phạt.



Những năm qua ông ta cấu xé tàn bạo với toàn dân trăm họ, thậm chí mà nói những chính sách hoàng đế ban với nạn dân đều là chủ ý ông ta đưa ra.



Cứ như vậy, hoàng đế cùng Trấn Quốc Vương gia đều thành người xấu, bách quan cùng bách tính đều mong mỏi có một dòng nước trong có thể làm tan rã thế lực hắc ám này.



Cứu tinh xuất hiện, chạng vạng tối mười sáu tháng bảy, mùa hè nóng, quân Tần gia hồi triều, vây kinh đô vô cùng chặt chẽ, Sở Nguyệt vương gia cùng Tần Châu suất lĩnh binh mã vào cung.



Đêm đó, Thương Mai cùng Mộ Dung Khanh dùng trà trong sân, đây là chuyện của Bắc Mạc không liên quan gì đến bọn họ, bây giờ bọn họ chỉ còn chờ Sở Nguyệt vương gia đăng cơ, sau đó bọn họ sẽ trở thành công thần của Bắc Mạc với Đại Chu, cầm văn thư hiệp ước một trăm năm không giao chiến về triều Đại Chu làm anh hùng triều Đại Chu.



Bên ngoài truyên đến tiếng trống trận rầm rĩ huyên náo, không đến hai canh giờ, đã nghe thấy bên trong cung truyền đến tiếng chuông vang, thông báo rằng Tần Châu với Sở Nguyệt vương gia thắng lợi.



Đừng nói là Thương Mai, ngay cả Mộ Dung Khanh cũng chưa từng thấy bất cứ một trận bức vua thoái vị nào lại nhanh như thế, hơn nữa Tần Châu còn đánh với hai phe địch.



“Tần Châu thắng lợi rồi.” Thương Mai nói.



Chén lưu ly trong tay Mộ Dung Khanh chuyển động, ánh mắt theo cái chén chuyển động mà được chiếu sáng rạng rỡ: “Đối



nghịch với Tần Châu, kết cục đều rất thảm.”



Đây chính nguyên nhân hắn dùng trăm phương ngàn kế tránh đi cuộc đối chiến lần này với Bắc Mạc.



Tin tức không ngừng truyền về.



Đâu tiên là Trấn Quốc Vương gia ở trong cung giết chết hoàng đế Bắc Mạc có ý đồ đăng cơ.




Tiếp theo là Tần Châu với Sở Nguyệt vương gia dẫn người vào cung bắt được Trấn Quốc Vương gia, cứu vớt được thi thể của hoàng đế Bắc Mạc...... Giữ cho hắn ta toàn thây cũng là một công.



Về sau, Tào hậu bị thương trong loạn chiến, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, Sở Nguyệt vương gia vì cứu mẹ cả, cũng bị người của Trấn Quốc Vương gia làm bị thương, hiếu nghĩa đáng khen.



Lại sau đó, Tào hậu liên thỉnh ra di chiếu của tiên đế, hóa ra lúc Sở Nguyệt vương gia vừa ra đời thời điểm tiên đế đã vô cùng thích, mệnh quốc sư từng bói qua, cảm thấy sau này người này rất có triển vọng, liền để lại một di chỉ, ngày sau nếu như Bắc Mạc phát sinh bí đao đậu hũ gì đó thì sắc phong Sở Nguyệt vương gia làm thái tử.



Số người tin tưởng di chiếu này không nhiều, nhưng bảo ấn thật to cùng ghi chép tự tay của tiên đế ở nơi đó, ai dám chất vấn chứ?



Đúng lúc đó Tần Châu cũng bảo ai muốn chất vấn thì tự mình xuống dưới hỏi tiên đế gia.



Thế là, người chất vấn nhao nhao biểu thị duyên phận với tiên đế đã hết, sinh tử không còn gặp nhau.



Thế là, hết thảy đều hợp tình hợp lí như vậy, Sở Nguyệt vương gia trở thành hoàng đế.



Tất cả đều trong dự liệu, nhưng có hai trận Thương Mai cảm thấy cần nói một câu long trọng.



Trận đầu, hoàng đế Bắc Mạc chết.




Kỳ thật, trước khi Tần Châu bức cung, hoàng đế đã bị Trấn Quốc Vương gia giết chết.



Đương nhiên, Tần Châu cũng biết điểm ấy, nàng ta là tướng lĩnh hoàng đế coi trọng, nàng ta sẽ không thí quân, mà Sở Nguyệt vương gia là con trai hoàng đế sinh ra, hắn ta cũng không phải giết cha, bởi vậy, hai người đều chiếm được phẩm hạnh cao nhất, có thể nhắm thương Hồng Anh trong tay vào ngay Trấn Quốc Vương gia hành thích vua.



Trấn Quốc Vương gia bức vua thoái vị có thể nói là gần chuẩn.



Thời điểm ông ta vào cung, hàn huyên vài câu nhóm cấm quân trông coi cửa cung, sau đó ban cho rượu ngon, đại khái nói rằng các ngươi vất vả rồi để khích lệ sĩ khí.



Bởi vì Trấn Quốc Vương gia cùng hoàng thượng là huynh đệ tốt, lại đứng cùng trên trận tuyến chính trị, chưa từng lộ ra chút



tâm tư nào của mình, bởi vậy, bất luận kẻ nào kể cả hoàng đế cũng không hề có phòng bị với ông ta.



Những rượu này mà ông ta ban thưởng, thành công làm những cấm quân kia toi mạng vì rượu, một say liền say đến cuối cùng rồi chết.



Người giữ cửa chết, liên mở rộng cửa cung, người của ông ta liền có thể nhàn nhã từ từ đi vào.



Chuyện này giáo dục hậu thế, không nên quá tin tưởng những người luôn khúm núm với mình, bọn họ nguyện ý khúm núm như thế, nhất định có mưu đồ.




Trấn Quốc Vương gia bình yên dẫn người vào cung, đầu tiên là cùng cấm quân triển khai một trận chém giết.



Sau đó, phá cửa mà vào, đoạt được hoàng cung..



Thế nhưng vẻ mặt hoàng đế đối với ông ta vẫn luôn nghiêm nghị, dù sao người đệ đệ này vẫn luôn sợ hãi ông ta, bất luận là hình dạng hay là khí thế, đều có thể nghiên ép mấy con phố.



Nhưng người đệ đệ này ngày xưa ngoan ngoãn giống như mèo con ở trước mặt ông ta, bỗng nhiên biến thành con hổ lớn nhe răng toét miệng, mười mấy thanh đao kiếm xoát gác ở trên cổ hoàng đế.



Hoàng đế không hổ là hoàng đế, mặt ông ta không hề đổi sắc, ném nhiều đạo lý vào mặt Trấn Quốc Vương gia, không nói gì hơn ngoài ta là ca ca của ngươi, ta cũng là vua của nước này, nếu như ngươi giết ta, chiếm quyền, ngươi chính là loạn thần tặc tử, người người có thể tru diệt, để tiếng xấu muôn đời.



Trấn Quốc Vương gia cũng không kém cỏi chút nào, dùng bàn tay thô vung cơn giận của mình lên mặt hoàng đế, lại nói đạo lý với hoàng đế một phen, không có gì hơn là hoàng đợi tướng tướng thà có loại thậm chí loại, tất cả mọi người là nhi tử của tiên đế, dáng vẻ ngươi không bì được với ta, mới có thể không đuổi kịp ta, ngay cả khi ăn trộm gà lúc bé ngươi cũng không lưu loát bằng ta.



Hoàng đế tức giận đến mức ói máu ra, ngửa mặt lên trời thét dài, nói bất kì kẻ nào đến tạo phản cũng chưa từng nghĩ ông ta đến tạo phản, còn nói Tần Châu sẽ dẫn người đến hộ giá.



Trấn Quốc Vương gia đương nhiên nói ra chỗ dựa sau lung mình chính là Tần Châu bảo ta tới giết ngươi, tiểu đệ ngươi phản ngươi, ngươi có phục hay không?



Nghe vậy hoàng đế liền ngồi sụp xuống tại chỗ, đau đớn chửa Tần Châu không có mắt, ta là hoàng đế ngươi không đi theo ta, ngược lại cùng đi theo tên ma cà bông này.



Đương nhiên, Trấn Quốc Vương gia ma cà bông này cũng là nói tình nghĩa đệ đệ, cho hoàng đế hai lựa chọn.



Lựa chọn thứ nhất, ngươi viết chiếu thư nhường ngồi, ta cho ngươi toàn thây.



Lựa chọn thứ hai, ta cho ngươi toàn thây, ngươi viết chiếu thư nhường ngôi.



Hoàng đế trước khi chết quật cường, làm sao cũng không nguyện ý hạ chiếu sách nhường ngồi, Trấn Quốc Vương gia cầm lấy kiếm muốn hù dọa ông ta một chút, hoàng đế này rốt cục chống cự mạnh mẽ một hồi, lại nhô cao cổ hướng về phía kiếm của ông ta tự mình chịu chết.



Trấn Quốc Vương gia khóc ròng ròng, khóc lớn huynh trưởng ngươi thật vô tình mà, ngươi đều phi chết, còn không cho ta hoàng vị, chuyện này thật không giống tính cách của ngươi, từ khi còn bé, phàm là đồ ngươi không cần, ngươi cũng sẽ cho đệ đệ ta, lần này ngươi lại không cho, làm người không thể có đầu không có đuôi thế này.



Thế là, dưới bi thương cất giọng ca vàng, đao kiếm loạn vũ, lại chặt thi thể hoàng đế thành nhão nhoẹt.



Ông ta ở trong cung sát phạt trắng trợn, phàm là người trung thành ủng hộ hoàng đế, hắn đều lấy đao kiếm hầu hạ, hoàng cung máu chảy thành sông rồi.



Tào hậu muốn giả thành cung nữ chuồn đi, nhưng mà gương mặt già nua kia của bà ta nếu như nguyện ý hóa thành lão ma ma còn có thể che giấu được đi, lại không chịu già muốn giả thành tiểu cung nữ, chuyện này làm cho người khác chú ý.



Trấn Quốc Vương gia muốn giả bộ nhìn không thấy cũng không được, một tay bắt lại.