Hôm nay Huệ Khánh Cung đã nổ tung rồi.
Sau khi Dạ Vương và Lương Vương xử lý chuyện Nam Hoài vương xong, lập tức chạy sang.
Mấy bà tám trong Huệ Khánh Cung đang đứng nói chuyện xôm xả, ngay cả cung nữ cũng tham gia vào chung. "Sao lại có người da mặt dày đến thế chứ? Thấy hân quỳ ở đó gào khan nô tỳ còn phải đỏ mặt giùm, nước mắt không rơi mà cứ gång sức gào khan, gào đến phát nôn." Cầm Chi nói. "Các ngươi khoan hãy nói, vẫn là Quý thái phi có uy nghi hơn, thấy bà quỳ lâu như vậy nhưng vẫn không hề nhúc nhích, cũng không thấy bà chớp mắt mấy lần, chắc lần này bà cũng bị đả kích lớn, tính kế cả đời, ngay cả con ruột cũng muốn giết, cuối cùng lại rơi vào tay của con trai, lưỡi cũng bị cất, nhìn bà đúng là cảm thấy vừa đáng thương lại đáng giận." Tráng Tráng cũng cảm thán. “Ngay cả chiêu chịu đòn nhận tội cũng lấy ra dùng, sao có thể là đối thủ của hắn chứ? Chỉ nghe nói phụ thân chịu đòn nhận tội thay con trai, chưa bao giờ nghe nói con trai chịu đòn nhận tội thay cho mẫu thân, tên Nam Hoài vương này nếu sau này mà không trở thành một thế hệ kiêu hùng thì cũng rất có lỗi với nỗi khổ nhịn nhục ép dạ cầu toàn của hân." Trần lão thái quân cũng coi như người có kiến thức rộng rãi những vẫn khiếp sợ vì việc ngày hôm nay.
Dạ Vương và Lương Vương vừa đến, cho nên không nghe được Thương Mai thoát thân bằng cách nào.
Thương Mai lại kể lại lần nữa: "... Cứ thế, ta và Tieu Đao chạy đi, trốn đông tron tây trong rừng, sợ bị người của Quý thái phi tìm được, có người luôn đuối theo phía sau chúng ta, lúc đó ta đã biết chuyện không ổn, bởi vì người đang đuổi theo chúng ta không phải là đám người mặc đồ đen kia, nhưng chúng ta cũng hết cách, chỉ có thế chạy mãi, cuối cùng bị bọn họ bọc đánh từ hai mặt, ta và Tieu Đao đã tính liều chết đánh một trận, không ngờ Nam Hoài vương lại xuất hiện, hắn bước đến, mặt mày vui vẻ mà nói, hoàng tau, thần đệ đến cứu người đây, nói thật, lúc đó ta cũng ngan ngo."
Thương Mai chỉ có thể cảm thán, người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch.
Cũng không thể không thừa nhận, chiêu này của Nam Hoài vương đúng là rất ác! "Lúc đó chúng ta đi theo hân, người của hắn cũng bắt được Quý thái phi, cái cảnh đó đúng là thảm không nỡ nhìn." Thương Mai lắc đầu, nhớ lại cảnh đó, cô vẫn cảm thấy rất sợ.
Cô từng gặp rất nhiều cảnh máu me, cảnh đó cũng không coi là quá máu me, nhưng lại làm người đau lòng. Mẹ con tương tàn, đến bây giờ trong đầu cô vẫn còn nhớ cảnh đó, Nam Hoài vương tự ra tay cắt lưỡi của Quý thái phi, sau đó lại rót dầu thiêu trụi tay bà.
Quý thái phi bị trói chặt, lưỡi bị cắt rớt, chỉ có thể phát ra tiếng ê ê a a, nhưng chưa từng rơi một giọt nước mắt. "Quý thái phi bị bắt ta thật ra chỉ là một chiêu cuối cùng, người của bà đều đã sử dụng hết, nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn bắt to, để ta viết thư cho lão Thất, nói ta bị Hoàng thượng bát, gánh toi mưu phản thay." Thương Mai nói. Mời bạn đọc truyện tại Truyện hayonline.com
Dạ Vương yên lặng nói: "Nếu lại cho bà ta thời gian để sắp xếp, chưa chắc bà ta không thể thành công." "Đúng vậy." Thương Mai rất đồng ý với những lời này, vì bà có đối thủ quá mạnh, hơn nữa lại có đồng đội vừa ngu như heo vừa ác như sói.
Nam Hoài vương làm mấy việc này, chắc chắn có cao nhân ở phía sau hướng dan, Thương Mai từng gặp qua hắn vài lần, xét từ cách nói năng, hắn chỉ là một người có da mặt dày, không có mưu kế cao sâu gì, thậm chí còn không bằng một phần mười Quý thái phi.
Chắc cũng vì thế nên Hoàng thượng mới chọn giữ hần lại.
Thật ra Nam Hoài vương không phải cũng chỉ là một vai hề bị đùa giỡn trong lòng bàn tay người khác thôi sao? Hắn lại không tự biết, lòng tham quả lớn đã che mờ hai mät hän.
Kết cục đầy khôi hài này đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, những ngẫm lại tính cách của Quý thái phi và Nam Hoài vương, cũng chẳng có gi lạ cả. “Vương Phi, Mai Phi nương nương đen." Tiểu Khuyên vào thông báo.
Thương Mai nói: "Mời bà vào đi."
Lúc nãy Tráng Tráng đã nói cho cô biết vì sao Mai Phi muốn giúp đỡ Quý thái phi rồi.
Mai Phi dẫn Tam hoàng tử đến, vừa bước vào đã khóc lóc nhận lôi với Thương Mal:"Xin lỗi, ta không cố ý hại ngươi, ngươi tha thứ cho ta đi."
Tam hoàng tử cũng nói: "Thím, người tha thứ cho mẫu phi đi."
Thương Mai mim cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, ta không trách mẫu phi của ngươi, nhưng mà thím có mấy câu muốn nói riêng với mẫu phi của ngươi."
Thương Mai nói xong, ngẩng đầu nhìn Mai Phi nói: "Mai Phi nương nương, chúng ta dời bước sang một bên nói chuyện được không?"
Mai Phi khóc lóc gật đầu: “Được."
Hai người vào nội điện, Thương Mai lập tức nối điên: "Mai Phi, trải qua nhiều chuyện như vậy, ta thật sự không ngờ tới cuối cùng người bản đứng ta lại là người, Tam nhị bị hạ độc, người bị người khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp. không lẽ người không nên nói cho ta biết những việc này sao? Hay là người cho rằng chúng ta sẽ không giúp người, hoặc là không có cách nào giải quyết?"
Mai Phi hố then nói: "Xin lỗi, ta chỉ là quá hốt hoảng, chỉ có thể nghe theo lời bọn họ." "Thật ra trong lòng người chưa bao giờ tin chủng ta đúng không? Người cảm thấy chúng ta đang lợi dụng hai mẹ con người, người sợ nhóm Quý thái phi, nhưng mà cũng không tin chúng ta, người cảm thấy hai mẹ con người đang sống sót trong khe hở. Nhưng người có từng nghĩ đến không, Hoàng thượng có nhiều hoàng tử như thế, vì sao lão Thất lại xem trọng Tam hoàng tử nhà người? Nếu lão Thất muốn nâng đỡ một vị hoàng tử để đạt được mục đích củng cố địa vị của han, vậy hoàn toàn không cần thiết để chọn Tam hoàng tử, dù sao, lúc trước giữa ta và người còn có thù oán." Mời bạn đọc truyện tại Truyệnhay online.com
Mai Phi há to miệng, không thể cãi lại.
Đúng vậy, bà đúng là đã nghĩ như thế, đúng là vì giữa bà và Thương Mai từng có chuyện không vui cho nên bà cho rằng Nhiếp Chính vương không phải thật lòng muốn nâng đỡ hoàng nhi, bà cho rằng, hai mẹ con bà chỉ bị bọn họ lợi dụng, nhưng tạm thời không có cách nào, trừ Lương Vương và Phế Thái tử ra, Tam hoàng tử là người lớn nhất, dễ làm người khác chú ý đến nhất, hơn nữa còn dễ dàng bị người khác hãm hai, cho dù bà không tin Mộ Dung Khanh, cũng chỉ có thể dựa vào hắn. “Bốn cung cũng không biết trong lòng đang nghĩ gi." Mai Phi không dám nói thẳng ra những lời sâu trong đáy lòng, chỉ đành ngượng ngùng nói.
Thương Mai thở dài: “Nếu người cảm thấy Tam hoàng tử không thích hợp là Thái tử thì cứ nói thẳng, chúng ta sẽ không ép buộc." "Không, không!" Mai Phi vội vàng nói: “Bốn cung chưa từng nghĩ như thế, ai mà không hy vọng con mình thành rồng thành phụng chứ? Nhưng, nhưng bổn cũng không hiểu thấu lòng người, không nhìn rõ tình thế"
Thương Mai nghiêm khác nói: "Nếu không bày tỏ tất cả, chúng ta không có cách nào hợp tác cùng nhau, ta dùng hai chữ hợp tác, có phải trong lòng người sẽ thoải mái hơn một chút không? Nếu không bày tỏ hết, sau này lại sẽ còn xảy ra chuyện thế này nữa, lan này ta gặp chuyện, người có biết hai mẹ con người sẽ có hậu quả thế nào sao? Dù là hậu cung hay tiền triều đều là chiến trường khôn sống mống chết, hai mẹ con người không được coi là được cưng chiều hết mực, không có nhà mẹ đẻ để trông cậy vào, ta dám khẳng định, không đến một năm, hai mẹ con Mai Phi người sẽ biến mất trong hậu cung."
Mai Phi nghe Thương Mai nói như vậy, sợ đến mặt mày trắng bệch, bà ngầm lại cảm thấy đúng là như vậy thật, lúc trước vì sao bà muốn tìm Hạ Hòe Quân làm cho dựa, chính là vì Hạ Hòe Quân có thể lực đủ mạnh trong triều, bà chí muốn bảo vệ con của bà.
Nhưng hôm nay, bà lại làm ra loại chuyện khốn kiếp gì thế này?
Nghĩ đen đây, bà chân thành nói: "Thương Mai, ta hứa với người sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa, cho dù gặp phải chuyện gì ta cũng sẽ nói với người ngay lập tức."
Thương Mai biết tuy lời hứa này rất thật lòng, nhưng trước sau Mai Phi vẫn không tin tưởng cô hoàn toàn, không có niềm tin tuyệt đối làm cơ sở, lời hứa cho dù có tốt đẹp đến cỡ nào thì cũng vô dụng.