Thương Mai cảm thấy cả đời này hình như cô chưa bao giờ chạy trốn nhanh như vậy, cô có cảm giác hai chân đang cuốn gió, giống như muốn bay lên.
Đao lão đại chạy vội quay đầu lại nhìn, người mặc đồ đen đã chạy đến đây, hắn thở hổn hển nói: “Chạy ra đến bên ngoài thì chúng ta chết chắc, chúng ta không biết khinh công."
Người ta xài khinh công đuổi theo, nhảy vài cái là bắt được bọn họ, hơn nữa, bọn họ cũng không biết bên ngoài có địa hình như thế nào, có lẽ là vách đá cheo leo, vậy thì lao ra kết quả chỉ có bốn chữ, tan xương nát thịt.
Trước mặt đã là cuối đường, có ánh sáng chiếu vào, trốn? Trốn bằng cách nào? Chạy đi thì chết ngay.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thương Mai nhìn thấy ngoài cửa có một cái cửa đá, cô nói: “Lát nữa chúng ta chạy ra ngoài, sau đó nhanh chóng thả cửa đá xuống, cho nên người nghe theo khẩu lệnh của ta, khi ta nói chạy, ngươi lập tức ôm ta, ta muốn tranh thủ kéo dãn khoảng cách với bọn họ.”
Tuy thả cửa đá xuống chỉ cản được một khoảng thời gian, nhưng nếu bên ngoài là rừng rậm, bọn họ có thế tìm được chỗ trốn.
“Vâng!” Tuy Đao lão đại không biết vì sao phải ôm cô, ôm cô không phải là sẽ chạy không được sao, nhưng hắn đã quen nghe theo lên Thương Mai, Thương Mai nói gì hắn cũng sẽ không nghi ngờ.
Gần đến cửa động, còn khoảng chừng mười mét, Thương Mai hô to: “Chạy!”
Đao lão đại lập tức xoay người ôm cô, Thương Mai quăng sợi dây sẹo về phía trước, sợi dây sẹo duỗi người, vèo một cái, kéo hai người bay ra ngoài.
Sau khi bay ra ngoài cửa động, Thương Mai nhanh chóng quay đầu lại, đá vào cục đá lớn bên cạnh cửa động, chỉ nghe thấy một tiếng “Đùng”, cửa đá rơi xuống, cản đường mấy người mặc đồ đen.
Nhưng không lâu sau cửa đã được mở ra, Thương Mai dẫn theo Đao lão đại chạy vài bước, sau đó kéo tay Đao lão đại, vươn sợi dây sẹo ra, vèo một cái, không ngờ lại bay ngược trở về, đáp trên cây cổ thụ to lớn ở trước cửa đá, may mà lá của cây cổ thụ này rất dày, trốn trên này chỉ cần không phát ra tiếng động, không nhúc nhích thì không thể nào phát hiện được.
Người mặc đồ đen nhanh chóng mở cửa đá ra, thấy bụi cỏ có dấu chân, lập tức đuổi theo hướng Thương Mai mới vừa chạy qua ban nãy.
Thương Mai và Đao lão đại ở trên cây lo lắng để phòng nhìn người mặc đồ đen dân chạy xa hơn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đao lão đại nói khẽ: “Vương Phi, người thông minh quá, lại còn biết chừa dấu vết chỉ hướng cho bọn họ, bây giờ bọn họ đã đuổi theo hết rồi, chúng ta đi thôi”
Thương Mai thở dài: “Còn hai người.” Lúc nãy khi đánh nhau cô đã đếm số lượng rồi.
Quả nhiên, sau một lúc lâu, lại có hai người vội vàng chạy ra, nhìn xung quanh cửa động, cuối cùng vẫn chạy theo hướng mấy người mặc đồ đen kia.
Thương Mai kéo Đao lão đại trượt xuống cây, cổ thụ có cành khô rất to, hai người rất chật vậy, sau khi nhảy xuống, vội vàng chạy về hướng ngược lại.
Trong kinh, Thương Mai đã mất tích ba ngày.
Chuyện này, người trong kinh đều biết, Hoàng thượng cũng biết, ông lo lắng sốt ruột, một phân là lo cho Thương Mai, dù sao Thương Mai xảy ra chuyện, nếu Nhiếp Chính vương biết được chắc chắn sẽ phân tâm.
Một mặt khác là lo cho bệnh của ông, cho nên ông đã treo thưởng truy nã Quý thái phi, lại tăng thêm một điều kiện, người tìm được Vương Phi sẽ thường cho mười nghìn lượng bạc.
Bên chùa Trấn Quốc đã bắt đầu tìm kiếm từng chỗ một.
Cuối cùng cũng có phát hiện, là một sơn động hoang vắn, nhưng dạo gần đây lại có người đến, Dạ Vương dẫn người vào, nhìn thấy một lối đi thật dài, có hai cái mật thất, còn có chỗ dùng để nhóm lửa nấu cơm, có một căn mật thất từng bị cháy, căn còn lại còn có chăn đệm giường vân vân.
Từng có người ở nơi này.
Cẩn thận điều tra bên trong, không có dấu vết nào cho thấy Thương Mai đã ở nơi này, nhưng mà Dạ Vương nhìn thấy vết đao trên vách tường thì biết được Đao lão đại từng đánh nhau ở đây, bởi vì trên đây có dấu của đại đao hắn.
Hắn có sức lực rất mạnh, cho nên chỗ bị chém trúng sẽ rất sâu.
“Không lẽ đã dời đi rồi?” Lương Vương cũng đi theo.
“Từng đánh nhau, có lẽ Thất tẩu và Tiểu Đao đã bỏ trốn, cũng có khả năng là bị giết.” Dạ Vương trầm giọng nói.
Lương Vương hoảng sợ: “Không thể nào? Không phải có sợi dây sẹo sao?”
“Sợi dây sẹo không phải vạn năng.” Dạ Vương nói.
Mặt Lương Vương trắng bệch: “Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, chờ Thất hoàng thúc về, sẽ nổi điên mất.”
Dạ Vương nói: “Tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy, tìm đi”
Ngày thứ tư, xuất hiện một thay đổi cực kỳ tức cười.
Hoàng đế hạ chỉ bảo đám Dạ Vương hồi kinh, Vương Phi và Thất hoàng tử đã được cứu về, Quý thái phi cũng đã bị bắt.
Dạ Vương dẫn theo người chạy như bay về kinh.
Nhìn thấy cảnh trong điện, hắn cũng choáng váng.
Chỉ thấy Nam Hoài vương cõng cành mận gai quỳ gối trước đại điện, Quý thái phi cũng quỳ bên cạnh, nhưng đã bị trói lại, chờ Hoàng thượng triệu kiến.
Hoàng thượng đương nhiên sẽ không triệu kiến hắn, cho nên chỉ hạ chỉ bảo Dạ Vương và Lương Vương đang chủ chính quay về xử lý.
Nam Hoài vương khóc rống, khóc đến khàn giọng, nhưng chỉ gào khan, gào đến nôn thốc mấy lần, mặt đất dơ cực kỳ.
Còn Quý thái phi, mặt như trò tàn, mặt đầy tuyệt vọng, miệng còn đang chảy máu, không biết là do bị nội thương hay bị gì.
Có lẽ cho dù bà nghĩ như thế nào cũng không ngờ được rằng, cuối cùng người bắt bà lại chính là con của bà.
Từ khi Hoàng thượng hạ chỉ đến khi Dạ Vương hồi kinh chỉ khoảng bốn canh giờ, bọn họ cứ quỳ ở đây bốn canh giờ, suốt tám tiếng đồng hồ.
Nhưng Quý thái phi vẫn quỳ thẳng tắp, không hề mất đi uy nghiêm của Quý thái phi, quỳ cũng có tư thế hơn mấy người khác.
Còn Nam Hoài vương, khóc suốt tám canh giờ mà còn có thể khóc ra tiếng, Dạ Vương kết luận, người này cũng là nhân tài.
Bởi vì Nam Hoài vương chịu đòn nhận tội, đương nhiên là phải tập hợp khẩn cấp các đại thần để bàn bạc.
Các đại thần làm việc trong phòng nghị sự đều bị gọi đến đại điện.
Dạ Vương và Lương Vương ngồi ở trên ghế cạnh long ỷ, tuyên Nam Hoài vương và Quý thái phi vào điện.
Dạ Vương và Lương Vương đã đến gặp Hoàng thượng trước, hỏi Hoàng thượng phải xử lý như thế nào.
Hoàng thượng chỉ nói một câu: “Thưởng phạt rõ ràng!”
Thưởng phạt rõ ràng, lời này đã quá rõ rồi.
Nam Hoài vương dẫn theo Thương Mai và Quý thái phi quay về, có công, phải thưởng, Quý thái phi có tội mưu phản, phải phạt.
Không thế thiếu việc tra hỏi ở trên điện.
Nam Hoài vương khóc lóc nói: “Thần đi đến trấn Giang Tô, nghe được trong kinh truyền tin nói mẫu phi thống lĩnh thích khách vào cung ám sát Hoàng thượng, thân cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ mẫu phi mắc thêm lỗi lầm, lập tức không sợ kháng chỉ quay về kinh, đích thân truy nã bắt mẫu phi về quy án, làm nhi tử không thể khuyên mẫu phi để người phạm phải sai lầm lớn này, thân cũng có tội, nguyện chịu đòn nhận tội.”
Nam Hoài vương cứ lặp đi lặp lại mấy câu này, không nói nhiều thêm câu nào khác, giống như bị chịu đả kích quá lớn nên đầu óc không còn bình tĩnh nữa.
Quý thái phi không nói một lời, cũng không nói ra lời, Dạ Vương sau người kiểm tra, phát hiện bà đã bị cắt lưỡi.
“Nếu truy nã bà, vì sao phải cắt lưỡi?” Lương Vương hỏi.
Nam Hoài vương khóc để thở không nổi: “Lúc bắt người, bà liền tục mắng Thánh Thượng, thân bất đắc dĩ mới phải cắt lưỡi bà.”
Vô cùng hợp lý!. ngôn tình hay
Nhưng mà không nói được, vậy cũng có thể viết đi?
Cũng không viết được, hai tay bà đã bị cháy sạch, còn thoang thoảng mùi cháy khét.
Dạ Vương và Lương Vương thất vậy, đều nhịn không được lắc đâu, đứa con này có lòng dạ ác độc đến cỡ nào chứ?
Nếu đã thế thì chẳng có gì hay để hỏi, dù sao Thương Mai đã quay về, Quý thái phi cũng đã bị bắt, lúc trước Hoàng thượng cũng có ý định truy cứu Nam Hoài vương, cứ như vậy đi.
Nhưng cũng không thể ban thưởng cho hắn hai mươi nghìn lượng được, Dạ Vương dùng một cách khá là độc, giam bạc lại.
“Nam Hoài vương kháng chỉ hồi kinh, có tội lớn, nhưng niệm tình có công cứu Vương Phi, truy nã nghịch tắc phản nghịch, hai cái bù trừ cho nhau. Còn Tôn thị, tước đoạt phong hào Quý thái phi, tạm giải vào thiên lao chờ Hoàng thượng xử lý.”