Thương Mai kéo Mai phi ngồi uống, nghiêm túc nói: "Mai phi nương nương, những chuyện của ta và người trong quá khứ là ăn oán cá nhân, mọi chuyện đã qua rồi, người không làm gì tổn thương ta cả, Hạ Lâm cũng bình an trở về, mọi chuyện đặt dấu chấm hết, mọi người không ai hận ai. Hai chúng ta bây giờ ở đây, bên cạnh không có ai, ta cũng không ngại nói với người vài câu từ tận đáy lòng. Lão thất coi trọng Tam hoàng tử, không phải muốn lợi dụng hẳn, lẽ nào người không có lòng tin với nhi tử mình sao? Không cảm thấy thằng bé rất hiểu chuyện, rất xuất sắc à? Mỗi đời nhà Mộ Dung đều phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm giang sơn Đại Chu. Đời trước là Hoàng thượng, bây giờ lão thất nói Tam hoàng tử có thể bồi dưỡng, vậy tại sao không thể tin chúng ta một lần? Lợi dụng mọi người thì được lợi gì cho chúng ta chứ? Nếu nói đại nghịch bất đạo thì người nghĩ nếu bây giờ lão thất làm Hoàng đế, cần phải dựa vào một vị Hoàng tử để thu phục lòng dân sao?"
Mai phi rất tán thành, đúng thế, nếu Nhiếp Chính vương muốn cướp đoạt ngai vàng thì gần như trong Hoàng gia không ai địch nối.
Hån là Nhiếp Chinh vương, lập được nhiều thành tích, cũng rất được lòng dân, cũng là Hoàng tử được tiên để coi trọng, hắn cần phải dựa vào mẫu tử bà sao?
Nếu không phải lợi dụng thì hắn là muốn thật lòng nâng đỡ, ủng hộ Tam hoàng tử.
Nghĩ đến đây, trái tim treo lơ lửng của bà cuối cùng cũng rơi xuống, hoàn toàn tin tưởng Thương Mai: "Ngươi nói đúng, là ta suy nghĩ quá nhiều, là ta cấn thận quá mức, Trong chốn hậu cung này, trải qua bao nhiêu năm, ta luôn cảm thấy không ai có thể tin tưởng được, vì họ luôn tính toán, đâu đâu cũng là cạm bẫy, nếu ta không cấn thận thì sẽ chết. Người xem, ngay cả Hoàng hậu cao cao tại thượng năm xưa, đến giờ cũng chỉ là một kẻ điên." "Hoàng hậu có kết cục ngày hôm nay cũng có rất nhiều nguyên nhân, người đừng suy nghĩ mãi về điều này. Người nghe này, mọi âm mưu tính toán đều không liên quan đến người, người chỉ cần làm tốt một việc là chăm sóc cho Tam hoàng tử thật tốt, lo bài vở cho hắn, nếu có ai tìm hai mẹ con người gây phiền phức thì cứ báo cho chúng ta."
Mai phi lệ rơi ướt mi, gật đầu lia lịa: "Được, được!"
Thương Mai biết những lời này đã chạm tới đáy lòng bà, sau này sẽ ra sao, không ai biết được, liệu Mai phi có bán đứng cô nữa không cũng không ai biết. Nhưng trước mắt chỉ có thể như này, lão thất nói Tam hoàng tử thích hợp, mát nhìn của hắn không sai, sợ thì chỉ sợ màu phi của hån liệu có làm ra chuyện gi thiên vị, làm tổn hại tương lai của hàn hay không mà thôi.
Tiên mẫu tử Mai phỉ xong, mọi người cũng lần lượt cáo tui để Thương Mai nghi ngơi. Mời bạn đọc truyện tại Truyệnhay online.com
Thương Mai nâm trên giường, nghĩ đến những trò khôi hài này, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và ớn lạnh trong lòng.
Nam Hoài vương đối xử với Quý thái phi như vậy, có thật sự không thể buông bỏ, mẫu tử ác độc giết hại lẫn nhau khiến cô nảy sinh nghi ngờ về tình thân.
Nửa đêm, cô gọi người chuẩn bị giấy bút, cô muốn viết thư cho lão thất.
Cô muốn nói những chuyện xảy ra mấy ngày nay, muốn nói về Quý thái phi và Nam Hoài vương, hai người đều là người thân của hần.
Cô nhanh chóng viết hết ba tờ giấy, cuối cùng lại khẽ thở dài rồi đốt hết những gì đã viết, cô viết làm gì chứ? Việc gì phải khiến hắn phân tâm?
Mặc dù hắn luôn tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, nhưng tim người làm bằng thịt, ai có thể thực sự thờ ơ? Cho dù cô xuyên không tới, Hạ Hoè Quân và lão phu nhân không phải người thân của cô, nhưng những việc họ làm chẳng phải vẫn khiến lòng cô nguội lạnh đó sao?
Cô nấm nhoài ra bàn: "Lão thất, chàng đang làm gì? Ta nhớ chàng lắm."
Cô thật sự rất nhớ hãn, thậm chí cô còn có một sự xúc động muốn mặc kệ tất cả mà đi tìm hần, sống ở cùng hần, chết cũng ở cùng hắn...
Xuỳ!
Hạ Thương Mai, mày có thể suy nghĩ tốt một chút được không? Cái gì mà chết trận chứ? Đó là điều không thể.
Xuỳ xuỳ xuy!
Nửa đêm rét lạnh, Mộ Dung Khanh ở chiến trường xa xôi, đêm nay hắn cũng không ngủ được, năm trằn trọc trên giường.
Chiến tranh không chiêng trống rùm beng, theo suy nghĩ trước đó của hắn, để Con rận đi cần Tân Châu, bên này bản một mũi tên, bên kia chém một dao, chờ Tân Châu phát điên.
Nhưng hiển nhiên khả năng nhẫn nại của nàng ta tốt hơn những gì hắn nghĩ lúc đầu, đã tấn công bất chợt hơn mười lần liên tiếp nhưng Tân Châu vẫn không có động tĩnh gì.
Đại quân Bắc Mạc vẫn vững như Thái Sơn.
Chiến xa do Chu gia của nước Đại Lương sản xuất đã được đưa ra tiền tuyến, các binh sĩ rất vui mừng, chiến xa này được làm bằng thép không gi, ngồi được hai người, có thể phóng tên tự động bằng cách nhấn nút, hơn nữa còn là một loạt mũi tên, điều này có nghĩa là lực sát thương rất lớn.
Các binh sĩ đều tràn đầy tinh thần chiến đấu, háo hức chờ đợi trận chiến sinh tử với Bắc Mạc.
Tuy nhiên hai ngày trước, Bac Mạc đột nhiên rút quân ba mươi dặm, không hề báo trước,
Điều này khiến Mộ Dung Khanh không thể nhìn thấu, suy đoán được ý đồ của đối phương.
Cho nên đêm nay sau khi bàn bạc với các tướng quân, hån cũng mãi không ngủ được.
Sau khi ra chiến trường, lòng hắn vẫn luôn nhung nhở, nhưng cũng cố gắng không để minh bị phân tâm.
Thương Mai rất ít khi viết thư cho hắn, hắn hiểu cô không gửi thư tức là mọi chuyện vẫn ổn, cô cũng không muốn hắn phân tâm.
Hán chua bao giờ biết rằng tình yêu lại sâu đậm đến thế, ai cũng nói anh hùng cũng không tránh khói nữ nhi tình trường, trước kia hắn không tin nhưng bây giờ chuyện xảy ra với chính hãng nên hắn mới tin. Truyệnhayonline.com website cập nhật truyện nhanh nhất
Hån cảm thấy trước kia mình thật ngây thơ, lại còn xoắn xuýt vấn đề ai nói lời yêu trước. Nếu bây giờ Thương Mai đứng trước mặt hắn, hắn sẽ không ngần ngại ôm cô vào lòng rồi hôn cô, sau đó nói cho cô biết hần nhớ cô nhường nào.
Thế cục trong thành phần lớn sẽ không thông qua hình thức giấy tờ truyền tới tai hán, đế hãn ở ngoài này toàn tâm toàn ý đối phó với địch.
Nhưng vì thư của Tô Thanh và Tiêu Thác, và các ám vệ của hẳn thi thoảng cũng sẽ chuyển tin tức đến, vì vậy hần biết hầu hết mọi chuyện trong kinh thành. Tin tức Bắc Mạc rút quân ba mươi dặm cũng đã thông qua đường để tình báo gửi về kinh đô.
Đây là chiêu trò dụ địch hay còn lý do nào khác? Các đại thần trong kinh binh luận xôn xao, nhưng những bình luận này đều chỉ là vô nghĩa, vì mọi thứ đều phụ thuộc và quan điểm của nguyên soái và các tướng quân ngoài kia.
Nhưng Võ An Hầu lại đề xuất, nếu Bắc Mạc rút quân trong ba mươi dặm, chứng minh rằng chúng kiêng dè quân đội Đại Chu chúng ta, xin Hoàng để hạ lệnh cho Mộ Dung Khanh tấn công toàn diện.
Sau khi Võ An Hầu đề xuất như thế, rất nhiều người tán thành.
Đây thật sự là một cơ hội tuyệt vời, rút quân trong ba mươi dặm, từ địa hình mà xét thì là rút quân vào vùng Bác Hà, neu đai quân tấn công thl quân đội Bắc Mạc sẽ không còn đường trốn thoát.
Hoàng đế cũng rất vui mừng, hôm nay hắn lại xuất hiện trong buổi triều sáng, bàn luận về đề nghị của Võ An Hầu với các triều thần.
Sắc mặt Hoàng đế khá tốt, trên mặt có những đốm đỏ nhưng cũng rất mờ, dùng phần che đi là gần như không thấy nữa.
Hán không cần phải đeo da giả xuất hiện nữa.
Hơn nữa tinh thần của hàn cũng rất tốt, nếu không phải hành động vẫn hơi chậm chạp thì thật sự không nhìn ra được là người bệnh nặng.
Mọi người đều biết Hoàng đế được Thương Mai chữa bệnh cho, ai cũng khen ngợi y thuật của cô tuyệt vời.
Nhưng Thương Mai biết những điều này không liên quan đến mình, vì từ khi cô về thì không khám bệnh cho Hoàng đế nữa, thậm chí còn không cần châm cứu.
Thật ra không cần nghĩ cũng biết công thần lớn nhất là Tôn Phương Nhi.
Một người sử dụng cố độc một cách tài tình.
Sử dụng cổ độc để chữa bệnh cho Hoàng đế, thật sự cô có chút không thể tin, dù sao trước kia Hoàng đế cũng rất ghét cổ độc, cảm thấy nó âm độc hại người.
Hiển nhiên Hoàng để không muốn cho mọi người biết người chữa bệnh cho hắn là Tôn Phương Nhi, vì vậy khi mọi người khen ngợi y thuật tài tình của Thương Mai, hắn cũng rất tấn thành mà nói: "Y thuật của Nhiếp Chính vương phi rất tuyệt vời, thật sự là phúc của Đại Chu ta."