Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 524: Chạy khỏi động đen




Đao lão đại bị mang lại đây, là bị hai tên mặc đồ đen áp giải đến, hắn bị thương một chút, trên mặt dính máu, có lẽ là vì không hợp tác nên bị đánh.



Hắn nhìn thấy Thương Mai, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Vương Phi!”



Thương Mai ôm tay, ngón tay búng nhẹ lên cánh tay, nhìn Đao lão đại.



Đao lão đại chỉ lo xông đến, dùng sức toàn thân cậy mạnh làm hai tên mặc đồ đen không cản được, nhưng lại bị tên mặc đồ đen đứng ngoài cửa đập một gậy, Đao lão đại kêu rên, té xỉu.



“Các ngươi...” Thương Mai nổi giận, đột nhiên nhìn Quý thái phi: “Hắn chỉ lo lắng cho ta, các người không cần phải nặng tay đến thế.”



Quý thái phi như cười như không nhìn cô: “Hắn mạnh như thế, nếu không dùng chút vũ lực thì sao hắn ngoan ngoãn được? Bây giờ người đã gặp hắn, đã viết thư được rồi đúng không?”



“Được, cho ta ăn no trước đã." Thương Mai dứt khoát nói.



Quý thái phi cũng không vòng vo, sai người chuẩn bị đồ ăn, Thương Mai cười nói: “Ta muốn uống rượu.”



“Được thôi, nhưng mà nếu sau lần này mà ngươi còn giở trò vặt nữa, lần sau sẽ không được tiếp đón tốt như thế này đâu.” Quý thái phi nói xong, xoay người đi ra ngoài: “Ngươi ăn xong thì viết ngay, viết xong ai gia lại đến”



Đồ ăn bưng lên bàn chỉ có rau dài trong núi, không có thịt, một chén cơm trắng, cộng thêm một bình nước trong.



Sau khi bưng đồ ăn lên, cửa đá đóng lại, chỉ để lại một ánh đèn nhỏ như hạt đậu, chiếu sáng mật thất.



Thương Mai dùng kim châm thử độc, đều không có độc, nhưng mà nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ cô đang ở trong tay Quý thái phi, muốn giết cô cũng không cần phải hạ độc.



Rót một chén nước, từ từ uống hết, khi quá khát thì lại không thể uống quá gấp.



Uống nước xong, Thương Mai từ tốn ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, ăn nửa chén đã dừng lại.



Không lâu sau, lập tức có người ôm cỏ khô vào, trải xuống đất, cũng đều không nói tiếng nào, trải cỏ xong lập tức đi ra ngoài.



Thương Mai hơi khựng lại, cầm rượu đổ đều ở bốn góc mật thất, lâm bâm: “A Xà cô cô nói đổ rượu, kêu tên ngươi thì ngươi sẽ xuất hiện, phải xem thử mày có thông minh đến vậy thật không.”



Sau đó tiếp tục ăn cơm, đầu tiên lấy một nắm cơm bỏ vào trong tay áo, sau đó ăn sạch cơm trắng còn lại, cũng ăn sạch rau, mới từ từ đi đến đống cỏ khô, nằm xuống.



Đao lão đại chưa chắc có thể hiểu ra ý của cô, sợi dây sẹo luôn quấn quanh cổ tay cô, hy vọng Đao lão đại có thể hiểu ra được ý đồ hành động ôm tay của cô.



Nhưng chỉ sợ hẳn còn chưa lo xong cho bản thân hắn, chưa chắc có thể tránh thoát đi tìm sợi dây sẹo.



Chỉ cần tìm được sợi dây seo, cởi nó ra, dựa theo lời A Xà cô cô nói, sợi dây sẹo có thể lần theo mùi rượu đến đây.




Đương nhiên, còn phải cho Đao lão đại có cơ hội chạy thoát.



Thương Mai đoán, bây giờ trong núi không có nhiều người, bởi vì cô từng gặp được hai người áp giải Đao lão đại đến trong lúc mở cửa đá.



Chắc là người đều bị Quý thái phi phái xuống núi thực hiện nhiệm vụ hết rồi.



Cô lại tự châm cứu cho bản thân, ăn cơm xong, cảm nhận sức lực từ từ khôi phục.



Thương Mai câm đèn dầu, đốt cháy cỏ khô.



Chiêu này là đôn vào đường cùng rồi sau đó sống lại, hy vọng Quý thái phi thật sự không nỡ để cô chết.



Lửa bắt đầu lớn dần, Thương Mai đá vào đống cỏ, đá cỏ khô đang cháy lên trên đỉnh, dây leo có hơi ẩm ướt, rất khó đốt, cho nên Thương Mai lập tức đập đèn dầu lên đó, lập tức, lửa lan rộng hơn.



Thương Mai lại đẩy bàn ghế qua, quăng văn phòng tứ bảo vào trong lửa.



Thương Mai chạy đến cửa đá, gõ mạnh: “Người đâu, cháy rồi, cháy rồi ”



Cửa đá không mở ra, nhưng lại nghe được tiếng bước chân hỗn loạn.




Lửa đang lan đến gần, lửa không thể đốt cháy toàn bộ mật thất, nhưng sẽ nhanh chóng đốt sạch không khí bên trong, Thương Mai đã cảm thấy khó thở.



Ngay lúc cô cảm thấy sắp thở hết nổi, cửa đá mở ra, có người vọt vào túm tóc cô kéo ra ngoài. Cô bị đau nhưng lại không phản kháng, bây giờ mà phản kháng thì sẽ càng chịu khổ hơn thôi.



Rất nhiều người câm thùng nước vào dập lửa, Thương Mai thấy càng lúc có càng nhiều người, cũng thả lỏng lại, tất cả người đều lại đây cứu hỏa, bên phía Đao lão đại chắc là có thể nghĩ cách để thoát.



Thương Mai bị đặt trong một lối đi, là một lối đi rất hẹp, người cứu hỏa chạy lướt qua người cô.



Không lâu sau, Quý thái phi cũng đến, bà sai người kéo cô đến một khoảnh đất trống, chỗ này không có cửa, cũng không có mật thất, chỉ có một khoảnh đất trống lớn hơn lối đi một ít.



Quý thái phi nhìn chằm chằm cô, đột nhiên tát mạnh vào mặt cô: “Rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt!”



Thương Mai cười nói: “Quý thái phi cần gì phải tức giận đến thế? Chỉ là không cẩn thận đi lấy nước, hay là ta muốn tự thiêu chết bản thân?”



“Hạ Thương Mai, đừng tưởng ai gia không biết ngươi có ý đồ gì, ai gia cảnh cáo người, đây là cơ hội cuối cùng, nếu lại có lần sau, ai gia lập tức giết lão Bát.”



“Được được được, người bớt giận, ta không phản kháng nữa, được không?” Thương Mai vội vàng xin tha.




Quý thái phi quay đầu nhìn người cứu hỏa, tức giận nói: “Đã dập lửa chưa?”



“Hồi Quý thái phi, đã dập tắt, bây giờ chỉ còn khói đặc chờ tan hết khói là có thể giam giữ tiếp." Người mặc đồ đen bẩm báo.



Nơi này đúng là không có bao nhiêu mật thất cả, đây là căn mật thất duy nhất có thể giam giữ người. Cho dù bị cháy một lần, Quý thái phi cũng chỉ có thể nhốt Thương Mai tiếp. truyện ngôn tình



Sau khi dập tắt lửa, người mặc đồ đen kéo Thương Mai quay về, Thương Mai vừa vào đến cửa đã ho khan vì sặc, khói xộc vào mắt đau nhức, nước mắt chảy ròng ròng.



Quý thái phi đứng ngoài cửa đá, lạnh nhạt nói: “Tự làm tự chịu!”



Bởi vì có khói đặc, cũng sợ sẽ làm Thương Mai chết ngạt, cho nên cũng không lập tức đóng cửa đá lại, đương nhiên, Quý thái phi cũng không đi.



Trong không khí vang lên tiếng “vèo vèo” quen thuộc, Thương Mai đột nhiên bật cười, lao ra ngoài, bóp chặt cổ Quý thái phi: “Quý thái phi, mượn cơ thể cao quý của người dùng một chút.”



Quý thái phi vẫn không chút sợ hãi: “Ngươi tưởng ngươi có thể thoát ra ngoài sao? Bắt được ai gia cũng chẳng có tác dụng gì, nếu ngươi giết ai gia, ngươi cũng không ra ngoài được.”



Thương Mai vươn tay, chỉ thấy một sợi dây thừng màu vàng kim bay đến, lập tức quấn quanh cánh tay cô, cô nhìn Quý thái phi, cười lạnh nói:



“Bây giờ thì không giống rồi, bây giờ cho dù ta có giết người thì vẫn có thể đi ra ngoài được.”



Người mặc đồ đen lập tức xông đến, Thương Mai bóp cô Quý thái phi, lạnh lùng nói: “Lui rai”



Quý thái phi cười khẩy: “Vô ích thôi, trừ phi ai gia đích thân hạ lệnh, nếu không bọn họ sẽ không nghe theo lệnh của bất cứ kẻ nào."



“Vậy mời Quý thái phi mở miệng ngọc ra.” Thương Mai bóp chặt cổ bà, kêu lên răng rắc, mặt Quý thái phi tím đen, nhưng vẫn bể nghề nhìn Hạ Thương Mai, không hề có ý định ra lệnh.



Đao lão đại đã chạy đến, vung đại đao, chém giết cùng người mặc đồ đen.



Đao lão đại không phải là đối thủ của những người này, Thương Mai chỉ đành đẩy Quý thái phi ra, câm sợi dây sợi xông lên.



Thái quyên của Thương Mai có tác dụng rất lớn trong lối đi nhỏ hẹp này, tuy sức không đủ mạnh nhưng tốc độ ra quyền nhanh, chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm, mà kiếm thuật cao cường của đối phương lại không có cơ hội thể hiện, chỗ này muốn đứng song song hai người còn khó, chém kiếm ra, Thương Mai cong eo là kiếm sẽ chém lên vách đá, ánh lửa bắn tứ tung.



Nhưng Thương Mai nghĩ đến vấn đề thể lực nên không ham chiến đấu, quát với Đao lão đại: “Khom lưng, ta sắp rải phấn độc ”



Cô lấy một thứ gì đó trong túi ra, hất về phía nhóm người mặc đồ đen và Quý thái phi, mấy người đó rối rít che mũi miệng lại, Thương Mai kéo Đao lão đại chạy ra ngoài.



Thương Mai quát: “Mời mọi người ăn cơm, khỏi cảm ơn!”