Nam Hoài vương suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi lập tức phái người đi thăm dò tình hình quân sự, xem thử tình hình cuộc chiến giữa Mộ Dung Khanh và Bắc Mạc thế nào rồi.”
Thương Khâu hỏi: “Vương gia, người định làm gì?”
Nam Hoài vương ác độc nói: “Không thể kéo dài tiếp nữa, mẫu phi nhất định sẽ kêm chế bổn vương, chúng ta phải nắm được tình hình quân đội, chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo, ngươi lập tức phái người đi tìm người giỏi giải độc, nếu bốn vương giải được độc trong người xong lập tức sẽ lấy bạc của Nam Quốc, mời người của Tà Hàn Lâu giết chết bà ta.”
Nếu Mộ Dung Khanh thắng, danh vọng sẽ được tăng cao, đến lúc đó người dân cũng sẽ ủng hộ hắn đến đỉnh điểm, bình định xong Bắc Mạc, việc đầu tiên Mộ Dung Khanh làm chính là giải quyết hắn, cho nên hắn không thể để Mộ Dung Khanh quay về.
Cho nên hắn bảo Thương Khâu lại gần, nói nhỏ bên tai hắn ta: “Ngươi đích thân đến Bắc Mạc, tìm được Vương gia Trấn Quốc của Bắc Mạc, nói bổn vương muốn giúp đỡ Bắc Mạc.”
Thương Khâu ngẩn ra một lúc: “Nhưng mà Bắc Mạc lòng lang dạ thú, cho dù Vương gia có giúp đỡ, sau này xong việc rồi cũng sẽ không chia cắt Đại Chu cùng Vương gia.”
“Bổn vương tự có tính toán riêng.” Nam Hoài vương cười lạnh, đương nhiên hắn sẽ không ảo tưởng rằng Bắc Mạc sẽ chia cắt Đại Chu cùng hắn, thật ra, hắn cũng không thể nào chia cắt quốc thổ Đại Chu với Bắc Mạc, hẳn là người nhà Mộ Dung, không thể chấp nhận được việc quốc thổ không còn nguyên vẹn.
Hắn chỉ cài gián điệp vào quân đội của Mộ Dung Khanh, báo tình hình quân đội nhà Mộ Dung cho Bắc Mạc biết, để Mộ Dung Khanh thua trận, tiến sâu vào, còn tướng sĩ của Nam Quốc sẽ cứu vớt đại quân của Mộ Dung Khanh, đến lúc đó, binh quyền đương nhiên sẽ rơi vào tay hắn, hắn là công thân của Đại Chu, dùng thân phận công thân mà quay về kinh đô.
Như thế, cho dù là Lương Vương, Tam hoàng tử, hay là Thất hoàng tử cũng đều chỉ có thể nghe lời hắn.
Còn Mộ Dung Khanh, vì có đồng mệnh cổ nên không giết được, nhưng cũng có thể đánh gãy tay gãy chân hắn, giam lỏng hắn trong kinh.
Loading...
Tiền đề của tất cả kế hoạch là phải giải được độc.
Cho nên hắn cải trang, muốn trốn vào kinh.
Trong kinh có rất nhiều danh y, hơn nữa Tôn Phương Nhi chỉ bị thương nặng, có lẽ vẫn còn sống, chỉ cần Tôn Phương Nhi còn sống, hắn có thể ép Tôn Phương Nhi giải độc cho hắn.
Hắn đương nhiên biết lần này Hạ Thương Mai bị chơi một vố nặng, người bên cạnh cô chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng chiêu lớn để đối phó với Quý thái phí, cho nên lần này hắn đi vào cũng vô cùng cẩn thận.
Tạm thời không nhắc đến chuyện Nam Hoài vương về kinh giải độc.
Bên phía Quý thái phi, đương nhiên cũng biết đám Dạ Vương chuẩn bị trả đòn.
Nhưng mà bà vẫn luôn muốn giết chết Tôn Phương Nhị, bà cũng rất hoảng sợ khi biết Tôn Phương Nhi trúng độc không chết, bởi vì lúc ấy khi Hạ Thương Mai dẫn người đi thì đã hạ độc xong rồi, theo lý thuyết thì chưa kịp về đến Huệ Khánh Cung thì nàng ta đã chết.
Nhưng nàng ta lại sống, đúng là cực kỳ khó hiếu.
Đương nhiên Quý thái phi không biết trong cơ thể Tôn Phương Nhi có hệ thống miễn dịch kháng độc, độc tính xâm lấn chậm hơn người bình thường rất nhiều, lại cộng thêm thuốc giải độc của Hạ Lâm, nghiêm trọng nhất vẫn là vết thương của nàng.
về mặt vết thương, có danh thủ cấp quốc gia Hạ Thương Mai ở đây, cũng không coi là quá nghiêm trọng.
Đóng cửa cung lục soát, Quý thái phi biết chắc chắn sẽ lục soát đến Từ An Cung.
Bây giờ, thi thể của hai tên thích khách đã bị ném xuống đáy giếng của Từ An Cung, đó là một cái giếng bỏ hoang, nhưng nếu muốn điều tra thì vẫn có thể điều tra được.
Cho nên, trước khi Dạ Vương đến, bà phải sai người xử lý thi thể một lần nữa.
Cho nên chuyện bà cần làm vào lúc này chính là canh chừng nghiêm ngặt, không cho người Dạ Vương bước vào điều tra, cho dù muốn tra cũng phải kéo dài thời gian.
Lúc chiều tối, Dạ Vương dẫn người đến.
Dạ Vương điều tra những cung điện khác trước, cho bà có đủ thời gian để xử ly, coi như có lợi cho bà.
A Phúc bước ra ngăn cản trước, Dạ Vương hoàn toàn làm lơ hắn, nói hắn cản trở việc điều tra, sai người bắt lấy hắn trước, xông thẳng vào trong điện.
“Làm càn, Dạ Vương, bây giờ người đắc ý, đến cả ai gia cũng không thèm để vào mắt sao?” Quý thái phi thấy A Phúc bị bắt, tức giận bước ra nói.
Dạ Vương chắp tay, khí thế vô cùng kiêu căng, người này không biết khiêm tốn là thứ gì hết, chỉ thấy hắn chắp tay lạnh nhạt nói: “Quý thái phi, bổn vương phụng chỉ điều tra thích khách, cho dù là Hi Vi Cung cũng phải lục soát, nói gì là Từ An Cung.”
Giọng điệu vô cùng cứng rắn, đã đè ép Quý thái phi về mặt khí thế.
Quý thái phi thấy khí thế của hắn quá mạnh, giọng điệu lại cứng rắn như thế, cũng không thể nào nói tình cảm được, giọng nói lập tức lại cao hơn, lạnh lùng cứng rắn nói: “Từ An Cung đang đặt linh vị của Hoàng Thái Hậu, ai gia tuyệt đối không cho ngươi đi vào làm phiền Hoàng Thái Hậu, nếu muốn điều tra thì phải bước qua xác của ai gia.”
Những con cháu hoàng thất bình thường, nghe Quý thái phi nói thế, cho dù không lùi bước thì cũng sẽ tìm cách khác, hoặc là sẽ mềm thái độ xuống, nhưng cái tên lưu manh Dạ Vương này lại không thèm quan tâm: “Nếu Hoàng Thái Hậu ở trên trời có linh cũng sẽ hy vọng bổn vương có thể sớm bắt được thích khách, cho nên Quý thái phi đừng dùng Hoàng Thái Hậu làm tấm chắn, chuyện nên làm sẽ làm, không cho bổn vương làm thì bắt lại hết”
Quý thái phi cười khẩy: “Tốt, vậy ngươi cứ bước qua xác ai gia đi."
Nói xong, bà lại tháo một cây trâm xuống kê lên cổ, dáng vẻ như ngươi mà bước qua ta chết cho ngươi xem ngay.
Đúng vậy, bà là Quý thái phi, lý do cản Dạ Vương vào lục soát cung cũng rất mạnh mẽ, bên trong còn đang bày linh đường đó, là linh đường của đương kim Hoàng Thái Hậu.
Nếu trong quá trình đó lại xảy ra chuyện gì, vậy Dạ Vương hắn cũng phải gánh chịu hết mọi hậu quả.
Cho nên, Trương tướng quân - người tạm giữ chức Phó thống lĩnh Cấm vệ quân - thấy Dạ Vương không thèm quan tâm đến, vội khuyên:
“Vương gia, chuyện này không được, tránh làm ngộ thương đến Quý thái phi.”
Trong mắt các cung nhân và cấm quân, các chủ nhân trong hậu cung đều vô cùng cao quý, bị thương một cọng tóc cũng sẽ bị hỏi tội, Trương tướng quân cẩn thận như thế này cũng là chuyện bình thường.
Dù sao người ta đã kê trâm vào động mạch chủ trên cổ mình rôi, nếu không lùi bước một chút, cũng rất có lỗi với thái độ quá khích của người ta.
Dạ Vương chắp tay sau lưng, liếc nhìn Trương tướng quân: “Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, ai dám cản trở cứ giết không tha, Quý thái phi có ý định muốn cản trở, bổn vương không giết bà ta, bà ta tự động tự sát, liên quan gì đến bổn vương?”
Dạ Vương nói với Trương tướng quân xong, lại quay qua nói với Quý thái phi: “Quý thái phi, người muốn chết thì sang một bên mà chết, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng của bổn vương, một tên vứt đi như bổn vương khó khăn lắm mới được Hoàng thượng trọng dụng, đang muốn thể hiện đây, người đừng làm bẩn con đường thăng chức nhanh rộng của bổn vương.”
Quý thái phi không ngờ Dạ Vương lại mềm cứng không ăn như thế, tính tình giống hệt như đứa con bất hiếu kia, nhưng đứa con bất hiếu kia chỉ đối xử với người khác như thế, không dám làm vậy với bà, Dạ Vương lại không thèm nể mặt bà chút nào.
Tính tình của Dạ Vương đúng là giống hệt Mộ Dung Khanh, nhớ lúc trước Mộ Dung Khanh làm bậy cũng làm rất nhiều đại thần phải đau đầu, mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, nói làm là làm ngay, lúc trước vụ án tham ô bùng lên, có rất nhiều người nói hắn sẽ không giết sạch toàn bộ không ngờ hắn lại ra một mệnh lệnh, tất cả những người tham ô nhiều đều đi gặp Diêm Vương.
Trước khi Mộ Dung Khanh xuất chinh đã từng dặn dò Dạ Vương, khi đối phó với người lưu manh thì phải lưu manh hơn cả họ, đối phương đòi chết đòi sống, ngươi cứ việc bảo người ta đi chết, chết dứt khoát vào, dù sao đã không có ý định muốn có thanh danh tốt gì, loại đô vật như thanh danh này, không thể ăn được.
Bà uy hiếp: “Được, ngươi muốn lục soát, ai gia cũng cho người lục soát, nhưng mà hôm nay ngươi phạm phải tội quấy nhiễu Hoàng Thái Hậu, ai gia nhất định sẽ báo lên với Hoàng thượng, phải bàn bạc cho kỹ.”
Quý thái phi chỉ muốn kéo dài thời gian, bây giờ nghĩ chắc cũng đã gần được rồi, lập tức cho Dạ Vương đi vào trong.