Thương Mai nhìn Bao công công đang điên cuồng dập đầu, mà Hoàng thượng lại vẫn không thay đổi sắc mặt, cô lập tức nói: “Là ta từng lén dặn dò Bao công công và Lộ công công, nói bệnh tình của Hoàng thượng hiện nay không nên vất vả suy nghĩ quá nhiều, bảo bọn họ giúp đỡ một ít”
Bao công công ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Thương Mai.
Hoàng thượng liếc nhìn, trong lòng đã hiểu rõ, nói với Thương Mai: “Vương phi, ngươi ra sau bình phong khám vết thương cho lão thái quân trước đi, nếu quá nặng lập tức kê thuốc cho bà."
“Vâng!” Thương Mai bước lên đỡ lão thái quân, lão thái quân đứng dậy, cúi người: “Làm phiền Vương phi."
Thương Mai thầm bật cười, bà cáo già này, bình thường làm gì khách sáo với cô đến thế, đa phần luôn kêu la om sòm với cô.
“Khách khít”
Vết thương của lão thái quân đúng là đã sưng tấy mưng mủ, Thương Mai đã từng tự tay xử lý vết thương cho bà, không thể nào mưng mủ được, trừ khi bà tự làm gì đó.
Thương Mai thâm vô cùng cảm động, oán trách trừng mắt nhìn bà: “Già thế này rồi mà còn không biết chú ý cơ thể”
“Còn có cách nào sao? Lão thân cũng không thể để người khác hầu hạ tắm gội, già rồi, tay chân vụng về, khó tránh khỏi đụng phải nước.” Nếu không phải vết thương bị nhiễm trùng thật, vậy chuyến đi này chẳng khác nào bà cố ý đến để nói mấy lời này với Hoàng thượng, tuy Hoàng thượng không đề phòng bà, nhưng làm như vậy thì quá rõ ràng, cố tình, ngược lại cũng không tốt.
“Người chờ một chút, ta đi ra ngoài lấy hòm thuốc, phải rửa sạch vết thương lần nữa, nếu không nhiễm trùng nặng hơn thì cả cánh tay này coi như xong.” Thương Mai nhíu mày nói.
Hoàng thượng ở bên ngoài nghe tình hình nghiêm trọng như thế, lập tức phải người mời ngự y đến khám.
Có ngự y luôn chờ bên trong điện, mời ngự y cũng không phiền phức gì, đi ra ngoài truyên là đến.
Loading...
Ngự y nhìn vết thương của lão thái quân, không hỏi xuýt xoa: “Vết thương của lão thái quân phải xử lý cẩn thận, đừng để nhiễm trùng nữa.”
Lão thái quân nói: “Không sao, không sao, đời này lão thân còn chịu ít vết thương sao? Trên người từng có mấy chục chỗ bị đao chém kiếm đâm, chút vết thương này chẳng có gì đáng lo cả”
Hoàng thượng ở bên ngoài nghe vậy, trong lòng vừa cảm khái vừa tức giận, hậu cung phân tranh cũng được, giành nhau vị trí trưởng đích cũng tốt, đều không nên kéo vị thái quân này vào cuộc vạ lây.
Ông lại nghiền ngẫm những lời lão thái quân vừa nói, trong lúc ngự y và Thương Mai đang xử lý vết thương cho lão thái quân, truyền Lộ công công vào.
Ông hạ chỉ, phải nghiêm khắc điều tra việc này, tất cả cấm quân trong cung đều phải phối hợp với hành động rửa sạch của Dạ Vương, ai dám kháng chỉ, trảm!
Hạ đạo ý chỉ này ra, cũng có nghĩa đã tin Thương Mai hơn một nửa.
Thương Mai liếc nhìn lão thái quân, lão thái quân cũng nhìn cô, mắt sắc như lửa, Thương Mai không nói cảm ơn gì.
Xử lý vết thương xong, lão thái quân võ tay Thương Mai: “Đừng lo, lão thân không sao, chỉ cần ngươi ở đây hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, lão thân còn chờ Hoàng thượng khỏi bệnh.”
Bà muốn Thương Mai yên lòng hơn, tuy tạm thời cô bị nhốt ở đây, nhưng mà người ở bên ngoài sẽ nghĩ đủ mọi cách để trả trong sạch lại cho cô.
Bây giờ Thương Mai cũng không quá lo lắng về việc này, chỉ quan tâm rốt cuộc người Dạ Vương có ám sát Nam Hoài vương thành công hay không.
Tiễn Trần lão thái quân đi, Thương Mai quay về điện, Bao công công vẫn quỳ dưới đất, người run bần bật, Lộ công công đứng một bên, muốn khuyên nhưng không dám.
Thương Mai đã ở Hi Vi Cung khá lâu, thật ra đều khá hiểu biết tính tình của hai vị công công, Bao công công cũng không thể nói là phản bội Hoàng thượng, mà ông ta thật sự đau lòng Hoàng thượng, hy vọng tất cả mọi chuyện đều được giải quyết theo cách nhanh gọn nhất, đừng làm phiền đến Hoàng thượng là được.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng ông ta muốn dựa vào bên nào đó được, bởi vì mọi người đều biết rõ tình hình bệnh tật của Hoàng thượng, không chịu được bao lâu nữa, Bao công công tìm kiếm chủ nhân mới cũng là chuyện bình thường.
Bao công công quỳ suốt một đêm, Hoàng thượng đuổi ông đi ra ngoài, sau đó lại tiếp tục dùng ông, im lặng không nhắc gì đến chuyện này.
Lại nói Nam Hoài vương đã xuất phát từ trấn Kiều, suốt đoạn đường không gặp việc gì, buổi tối đến phủ Tô Giang, ở lại dịch quán của Phủ Tô Giang.
Hắn vẫn luôn đợi tin tức trong kinh, chờ tin Quý thái phi hoăng truyền đến, cho nên tốc độ đi đường rất thong thả.
Hắn biết cần thời gian chờ độc phát tác, bây giờ đã là rời kinh được năm ngày rồi, hắn đoán ngày mai sẽ có bồ câu đưa thư đến.
Dịch quán không có quan viên nào cư trú, lúc hắn thức dậy đã đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Nơi này là đại bản doanh tạm thời của hắn, hắn muốn ở nơi này chỉ huy mọi việc trong cung.
Lúc ấy khi ra khỏi cung, hắn phái người đi ra ngoài, dặn dò nếu Quý thái phi không hạ độc Trần lão thái quân, vậy lập tức thực hiện kế hoạch của hắn, cho người dùng thủ đoạn tàn nhẫn ám sát, cho nên cho dù Quý thái phi chết dưới hình thức nào thì hắn vẫn đạt được mục đích.
Màn đêm buông xuống, đúng là đã chờ đến tin tức, Quý thái phi không hạ độc, bảy tên sát thủ ám sát đều chết ở Từ An Cung, Trần lão thái quân bị thương nhẹ, Quý thái phi bình yên không có việc gì, Tôn Phương Nhi lại bị thương nặng hôn mê.
Nghe được tin tức này, trong lòng Nam Hoài vương lập tức biết kế hoạch thất bại, mâu phi đã biết hành động của hắn.
Bởi vì, người của hắn sẽ không ra tay với Tôn Phương Nhị, ít nhất tạm thời vẫn không thể.
Bây giờ Tôn Phương Nhi bị thương nặng hôn mê, còn ở trong cung, khó mà sống nổi nữa.
“Mẫu phi vẫn luôn coi trọng Tôn Phương Nhi, cho dù biết được suy nghĩ của bổn vương, bà vẫn để Tôn Phương Nhi ở lại bên người, để nàng hiến kế thậm chí hiến độc dược cho bà, nhưng vì sao lại muốn giết người chứ?” Nam Hoài vương bàn bạc với mưu thân Thương Khâu.
Nhưng mà, không lâu sau hắn đã biết được vì sao.
Đợi đến khi hẳn cảm thấy bụng đau như cắt, mới đại phu đến bắt mạch mới biết, hắn trúng độc.
Hắn nhớ đến trước khi đi, Quý thái phi có cho hắn uống rượu, lúc đó bà đã nói, vốn là chuẩn bị cho Mộ Dung Khanh, giờ lại cho hắn dùng trước.
Hắn giận quá hóa cười: “Mẫu phi, rốt cuộc người đã sắp xếp bao nhiêu người bên cạnh ta? Từng hành động của bổn vương, người đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay.”
Chắc chắn bà đã biết hắn muốn hạ độc bà, cho nên mới đánh ngược lại.
“Vương gia, người có bồ câu đưa thư!” Thị vệ bước vào, trong tay câm một ống trúc nhỏ.
“Trình lên!” Nam Hoài vương nghiến răng nghiến lời, chỉ có bà mới gửi bô câu vào lúc này.
Thị vệ lấy một tờ giấy ra khỏi ống trúc, đưa cho Nam Hoài vương.
Sau khi hắn xem xong, lập tức ném vào lò than, lập tức có khói nhẹ bốc lên.
Mưu thần Thương Khâu hỏi: “Vương gia, là Quý thái phi sao?”
“Là bà ta!” Mặt Nam Hoài vương tối sầm xuống: “Bổn vương trúng độc, là độc do Tôn Phương Nhi chế tạo, chỉ có Tôn Phương Nhi có thuốc giải, cho nên bà ta mới muốn giết chết Tôn Phương Nhi.”
“Xem ra, Quý thái phi đã đoán được ý đồ của người từ lâu.” Thương Khâu trầm ngâm nói.
“Bà biết, cho nên bà mới hạ độc dược mãn tính, mỗi tháng phải uống thuốc giải một lần, nếu không bụng của bổn vương sẽ thối rữa đến chết."
“Bà không trực tiếp ra tay giết người, có nghĩa là còn muốn lợi dụng Vương gia!”
“Không sai, bà muốn bổn vương ở yên đây đợi lệnh, đợi lệnh của bà.” Nam Hoài vương đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, khoanh tay lại đứng đó, vẻ mặt âm trầm bất định.
“Vương gia, vậy người vẫn nên làm hòa bỏ qua thù oán cũ với Quý thái phi đi, chắc là bên phía Quý thái phi cũng sẽ coi như chưa từng có việc gì xảy ra, dù sao mỗi người đều có lợi.” Thương Khâu đề nghị.
Giọng Nam Hoài vương lạnh căm: “Thương Khâu, ngươi suy nghĩ cẩn thận lại, bà ta muốn giết Tôn Phương Nhi, điều này có nghĩa là gì?”
Thương Khâu suy nghĩ một chút, điềm nhiên hít sâu: “Bà ta giết chết Tôn Phương Nhi, có nghĩa là nàng không phải mẫu cổ."
“Nếu nàng không phải mẫu cổ, vậy thì là ai?” Nam Hoài vương đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt độc ác.
Thương Khâu nhìn Nam Hoài vương, khó khăn nói: “Vương gia, chúng ta luôn bị Quý thái phi trêu đùa.”
“Lúc trước, Tôn Phương Nhi đã nói bổn vương là mẫu cổ, sau đó bổn vương điều tra, thăm dò mẫu phi, cuối cùng kết luận mẫu phi mới là mẫu cổ, chúng ta đều bị bà lừa rồi.”