Hôm sau, Dạ Vương lấy cớ dọn sạch thích khách để điều tra khắp hoàng cung.
Mà hôm nay lão thái quân cũng cố ý đến Hi Vi Cung cầu kiến Hoàng thượng, bà mượn cớ miệng vết thương sưng tấy mưng mủ, muốn tìm Thương Mai khám, nhưng mà vào Hi Vi Cung rồi, đương nhiên phải cầu kiến Hoàng thượng.
Hoàng thượng thấy lão thái quân đến, lập tức mời bà vào điện.
Hoàng thượng rất kính trọng Trần lão thái quân, từ khi ông còn là Thái Tử đã vậy rồi, lúc đó nhà họ Trần vô cùng nổi bật, hiển hách anh dũng, Trần lão thái quân chỉ cần đứng trong triều, đã có ý nghĩa giống như một tấm khiên ngăn cản kẻ địch bên ngoài xâm lấn rồi, đến giờ thì bà vẫn còn là một truyền kỳ trên chiến trường, làm những tiểu quốc man di nghe mà sợ vỡ mật.
Khi Hoàng thượng mới đăng cơ, lão thái quân đã trong trạng thái nửa về hưu, nhưng mà bà đứng trước triều đình nói một câu: “Các thế hệ nhà họ Trần nguyện dâng sức mọn vì giang sơn Đại Chu”, làm cho uy vọng của Hoàng thượng được đẩy đến điểm cao nhất, nhà họ Trần tuyên thệ nguyện trung thành, củng cố địa vị Hoàng thượng.
Quan trọng nhất là nhà họ Trần không giống như nhà họ Tiêu, trong tay nhà họ Tiêu nắm binh quyền, thế lực phức tạp khó gỡ, tuy nói Hầu gia rất khiêm tốn, nhưng vẫn luôn cho có dáng vẻ như công cái trấn chủ, bởi vì rất nhiều con cháu nhà họ Tiêu đều giữ chức vị quan trọng trong triều đình.
Nhưng nhà họ Trần lại không, Trần lão thái quân nói lui là lui ngay, con cháu nhà họ Trần, trừ mười hai vị tướng quân ra, những người còn lại đều không xen vào việc triều chính, cho dù là mười hai vị tướng quân kia cũng không giữ chức quan to lộc hậu gì, không giao tiếp quá nhiều với các vị triều thần, triều đình có việc, lão thái quân ra lệnh, mười hai vị tướng quân đều ra sức vì triều đình. Triều đình không có việc, mười hai vị tướng quân này thậm chí còn không thèm đến quân doanh, khiêm tốn đến mức này, ai mà nhẫn tâm nói gì nữa chứ?
Từ khi thích khách làm Trần lão thái quân bị thương, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, bây giờ lão thái quân đích thân đến đây, ông đương nhiên phải tiếp kiến.
Thương Mai đắp da mặt lên cho Hoàng đế, mời lão thái quân vào.
Loading...
Bao công công đích thân ra ngoài mời lão thái quân vào điện, lão thái quân vào điện, cũng không nhìn xung quanh, nhìn Hoàng thượng trên giường, bà hơi ngẩn ra, sau đó yên lặng thở dài bước sang hành lễ: “Hoàng thượng, lão thần đến”
Hoàng thượng được Bao công công đỡ dậy, mỉm cười, nhưng giống như đang mệt mỏi kéo cơ mặt giả căng mặt căng cứng: “Người đâu, ban tọa!”
Lão thái quân ngồi xuống, quan sát Hoàng thượng, bà biết Hoàng thượng đang đeo da mặt giả, nhưng cũng chỉ có thể vờ như không biết, bà nói: “Sắc mặt Hoàng thượng trông vẫn rất khỏe mạnh, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào, bảo trọng long thể.”
“Thái quân có lòng, trẫm rất khỏe.” Hoàng thượng nhìn băng vải trắng trên tay bà: “Thái quân bị thương có nặng không?”
Lão thái quân lắc đầu: “Không nặng lắm, nhưng tối qua khi rửa miệng vết thương không cẩn thận, dính chút nước nên hơi sưng đỏ, nghe nói Vương Phi ở đây, lão thần mới đến, đầu tiên là muốn thỉnh an Hoàng thượng, sau nữa là muốn mời Vương Phi khám cho lão thần.”
Hoàng thượng thở dài: “Thái quân hoảng sợ rồi.”
“Cũng không tính là gì, chỉ là bảy tên thích khách mà thôi, nếu lão thần mà trẻ lại vài tuổi, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của lão thần chứ? Nhưng già rồi, dù sao cũng đã già rồi.” Lão thái quân tự giễu.
“Thái quân càng già càng dẻo dai, trong bảy tên thích khách, chẳng phải có năm tên cuối cùng đều chết dưới tay thái quân sao?” Hoàng thượng biết thích khách không phải chết trong tay thái quân, chỉ là cho rằng thái quân ép bọn họ cắn thuốc độc tự sát.
Lão thái quân xua tay: “Không, không, lão thần không dám kể công, lúc thích khách ở bên ngoài bắn tên, bảy tên thích khách đều nhảy vào muốn giết chết Quý thái phi, Quý thái phi cũng mạng lớn, bảy tên thích khách xông vào, trong điện không có ai hộ giá, chỉ có một mình Tôn Phương Nhi, mà bà ta lại bình yên vô sự, đúng là ông trời phù hộ.”
Hoàng thượng hơi kinh ngạc: “Lúc bảy tên thích khách xông vào, trong điện không có thị vệ nào sao?”
“Không có, sau khi thích khách chết rồi thị vệ mới đến.” lão thái quân nói.
Hoàng thượng như đang suy nghĩ điều gì đó, theo bản năng liếc nhìn Bao công công.
Chuyện này, đầu tiên là Bao công công đến bẩm báo, sau đó Dạ Vương mới đến, Dạ Vương chỉ nói khái quát chứ không nói chỉ tiết, bởi vì lúc Dạ Vương định kể chi tiết, ông nói với Dạ Vương rằng đã biết chỉ tiết rôi, Dạ Vương cũng tưởng ông đã biết, vì thế không nói tỉ mỉ thêm.
Nhưng Bao công công lại không nói lúc thích khách chết chỉ có mình Quý thái phi và Tôn Phương Nhi, ông vẫn luôn nghĩ rằng là lão thái quân và thị vệ ép bọn họ tự sát.
“Sau khi thích khách xông vào điện rồi, còn có người bắn tên sao?” Hoàng thượng hỏi.
“Đúng vậy, có người bắn tên, nhưng mà thích khách bắn tên không xuất hiện, sau khi bắn xong một đợt tên thì đã bỏ chạy mất dạng, cấm quân phái người đuổi theo nhưng không đuổi được, hiện tại vẫn đang nghi ngờ thích khách còn ở trong cung.”
“Có khả năng thích khách vẫn còn ở trong cung?” Hoàng thượng theo bản năng nhìn Thương Mai, Thương Mai rũ mắt, đứng thẳng một bên, mặt không có biểu cảm gì.
“Từ khi thích khách vào cung rồi, Dạ Vương và Lương Vương lập tức phong tỏa các cửa cung, hơn nữa còn điều động người của Tố Nguyệt Lâu phòng thủ xung quanh cung, không phát hiện được bóng dáng thích khách, điều này cũng có nghĩa, rất có khả năng thích khách vẫn còn ở trong cung, nhưng không biết đang trốn ở đâu, lão thần nghe Dạ Vương đã sai người điều tra khắp cung rồi.”
“Không phải đã bắt được hai tên thích khách sao? Sao không tra hỏi hai tên thích khách đó?” Hoàng thượng hỏi.
“Hai tên thích khách đó có thân phận rất đáng nghị, lão thần đã từng đi xem, phát hiện hai tên thích khách này có võ công rất thấp, thậm chí còn không bằng một thị vệ trong phủ, hai người này chưa chắc là thích khách thật.” lão thái quân nói.
Nếu là người khác nói ra những lời này, Hoàng thượng sẽ không tin một chữ, nhưng nếu do lão thái quân nói, Hoàng thượng lại tin. Ông nghiêm mặt nói: “Thái quân nói thử ý kiến của ngươi đi”
Lão thái quân nói: “Hoàng thượng, lão thần cũng bị thích khách đả thương, hơn nữa còn bị hành thích ở Từ An Cung, lão thần không thể không để tâm đến, từ lúc bắt được thích khách đến lúc hắn khai ra, lão thần vẫn luôn sai người đi giám sát, cũng từng đích thân đi gặp thích khách, kiểm tra vật chứng, phát hiện tuy thích khách có cắn thuốc độc, nhưng thuốc độc lại không giống với loại của năm tên thích khách kia, nhưng lại giống với loại thuốc độc mà mấy tên tử sĩ ám sát Hoàng thượng hôm tế thiên từng cắn, điều này cũng có nghĩa, đám tử sĩ xuất hiện hôm đại điển tế thiên và hai tên thích khách này có cùng xuất thân”
Lão thái quân nhấn mạnh vào hai chữ tử sĩ, Hoàng thượng là người thông minh, nghe hiểu ý bà muốn nói.
Thương Mai nghe đến đây, lập tức biết lão thái quân đang ấp ủ một trận chiến phản kích, trận chiến phản kích này, vì cô là người tình nghi nên chỉ có thể đứng ngoài cuộc.
Liên làm như không hay biết gì.
Thích khách phái đến hôm đó là người của Nam Hoài vương, Hoàng thượng hiểu rõ, chắc chắn không phải là người do Hạ Thương Mai phái đến.
Mà lão thái quân nói lúc đó trong điện chỉ có hai người Quý thái phi và Tôn Phương Nhi, nhưng mà có năm tên thích khách đã chết, hai tên còn lại bị bắt bằng cách nào? Dựa vào lão thái quân và Tôn Phương Nhi sao?
Ông khẽ thở dài: “Từ khi trằm bắt đầu bị bệnh đến giờ, người bên dưới bắt đầu giở đủ chiêu trò, cảm thấy bây giờ trẫm chịu không nổi nữa, rối rít đi tìm chủ mới”
Bao công công nghe thấy lời này, mặt mày trắng bệch, ông ta quỳ phịch xuống đất nói: “Hoàng thượng, không phải lão nô cố ý lừa người, nhưng long thể của Hoàng thượng đang ôm bệnh nhẹ, lão nô không nỡ nhìn Hoàng thượng phải vất vả vì mấy chuyện này.”
Lão thái quân ngẩn ra: “Chuyện gì thế?”
Hoàng thượng cười lạnh: “Trẫm chỉ biết được một cách phiến diện về chuyện thích khách vào cung, bây giờ nghe lão thái quân nói mới biết được toàn bộ sự thật."
Thương Mai và lão thái quân khá ngạc nhiên về điều này, vốn còn tưởng rằng Hoàng thượng đã biết mọi chuyện, lão thái quân vẫn nói, Hoàng thượng cũng không thể chỉ dựa vào lời khai của thích khách đã cho rằng Thương Mai là người đứng sau, bởi vì trước đó có rất nhiều điều đáng nghị, Hoàng thượng cũng không thể vờ như không thấy được.
Thì ra lại là có người cố ý giấu.