Thái phó tại sao sẽ không chịu được nữa, ông ta thật ra vào lúc này không nên động thủ nhất.
Nhưng, ông ta có thể tiếp tục đợi, bởi vì thế cục bất lợi với ông ta, tiếp tục chờ đợi, sẽ chỉ bị Mộ Dung Khanh tiếp tục xử lý thực lực của ông ta, đến lúc đó, ông ta thật sự sẽ thua Nam Hoài Vương.
Nhân lúc hiện này người ông ta dựa vào vẫn còn, ông ta muốn hành động, ít nhất cũng phải khiến những người đó biết, Thái tử mới là chính thống.
Hơn nữa, Thái tử và Lương tần đều tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, bách quan khi ép vào trong cung, Hoàng thượng cũng không thể không thoái vị.
Cho nên, ông ta chủ động liên hệ với Nam Hoài Vương, hai bên tạm thời hòa hoãn giao chiến, đợi Hoàng đế thoái vị rồi tính toán tiếp, bởi vì, Hoàng đế thoái vị Thái tử đăng cơ cần thời gian, khoảng cách thời gian này có thể khiến hai bên tiếp tục tranh đoạt, Nam Hoài Vương nhất định sẽ đồng ý, nếu Hoàng thượng không thoái vị, hai người đều không nhìn thấy hy vọng.
Hơn nữa, hiện nay chắc chắn Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, chuyện này nếu như không nháo to, Mộ Dung Khanh sẽ từng chút từng chút nuốt trọn thế lực của bọn họ, khiến mình lớn mạnh hơn, đến lúc đó, thiên hạ chính là của Mộ Dung Khanh.
Suy nghĩ đủ kiểu, ông ta không thể tiếp tục đợi, bắt buộc phải lập tức xuất kích.
Nhưng, Trần Thái quân hiện nay căn ở trước, bọn họ không thể vào, tuy cấm quân có nửa số là người của ông ta, nhưng vẫn có một nửa là người của Mộ Dung Khanh.
Ông ta đưa mắt với Lỗ Đinh Uy, Lỗ Đinh Uy hơi gật đầu, lặng lẽ rời khỏi.
Trần Thái quân và bọn họ đối đầu được khoảng một canh giờ, liền thấy Võ An Hầu dẫn binh mã đến.
Cùng lúc này, Tô Thanh cũng xuất hiện ở bên cạnh Trần Thái quân, nói vài câu với Trần Thái quân, Trần Thái quân khẽ gật đầu.
Hiện nay chính là cục diện cân sức.
Võ An Hầu ngồi trên lưng ngựa, uy phong bừng bừng, không kém Trần Thái quân.
Lương thái phó nhìn thấy Võ An Hầu dẫn người tới, bèn giao đổi ánh mắt với Lương tần, đều có hơi đắc ý.
Thật phải nháo lên, tự nhiên không phải đối thủ của Trần Thái quân, nhưng Trần Thái quân phải điều động lượng lớn binh mã tốn thời gian, nước xa không cứu được lửa gần, còn binh mã của quân doanh, là không thể điều động, chỉ có thể dùng thân binh của các nhà, mà Trần gia bởi vì không quản chuyện trong triều, thân binh tuy dũng mãnh nhưng không nhiều, không bằng của Võ An Hầu.
“Tiểu tử, ngươi cũng đến góp vui sao?” Trần Thái phó lại trực tiếp gọi Võ An Hầu, Võ An Hầu đã hơn 40 tuổi, lại bị gọi như thế trước mặt chúng thần, có thể thấy lão Thái quân một chút mặt mũi cũng không cho Võ An Hầu, thậm chí là châm lửa.
Quả nhiên, Võ An Hầu vô cùng tức giận, cưỡi ngựa xông về phía Trần Thái quân.
Võ An Hầu là người phái hành động, trước nay không nói nhiều, hôm nay là tình thế bắt buộc phải xông vào trong cung, cho nên, ông ta quyết định giải quyết nhanh, tránh để viện binh của Trần gia đến.
Như thế, vốn dĩ chỉ là cục diện đối đầu trở thành cục diện đối chiến.
Một cuộc chém giết này, đến một cách quỷ dị, những lại thuận theo lòng người, bởi vì, mọi người đều kìm chế đã lâu.
Lão Thái quân tuy tuổi đã cao, nhưng bản lĩnh giỏi, bà ta đích thân đối đầu với Võ An Hầu, cũng không hề yếu thế, roi dài vù vù, quất rất ghê.
Có điều, người của lão Thái quân không có ra tay tàn nhãn, chỉ chế ngự người của Võ An Hầu, không làm bị thương người, không nhượng bộ, ngược lại giống như đang kéo dài thời gian.
Không sai, quả thật là kéo dài thời gian.
Bởi vì, lại có hai đội nhân mã đến.
Một đội là Tiêu gia quân do Tiêu Hầu gia dẫn dắt, một đội khác là thị vệ Vương phủ do An Thân Vương dẫn đầu.
Ba bên đối trận một bên, Võ An Hầu ăn thiệt thòi, chỉ có thể lùi xuống.
Tuy cất lực tránh thương vong, nhưng vẫn có mấy chục người mất mạng, thương thế đều không tính là nặng.
Tiêu Hầu gia dân nhân mã canh giữ cửa cung, trường đao giơ lên, trầm giọng nói: “Không có ý chỉ của Hoàng thượng hoặc Nhiếp Chính Vương, ai dám bước vào cửa cung này thì đừng trách đao của lão phu không lưu tình”
Thái tử tức giận nói: “Ta cứ muốn vào, người còn dám chém cả ta sao?”
Nói rồi, liền đi về phía cửa cung.
Tiêu Hầu gia không chút do dự, đao trong tay hạ xuống, Thái tử chỉ cảm thấy đỉnh đầu có gió lạnh vù vù, da đầu tê dại một trận, trên đất đã nhiều thêm một ít tóc, bay tán loạn.
“Ngươi thật to gan, vậy mà dám động đao với Thái tử?” Thái tử sau khi bị dọa cho toát mồ hôi lạnh, tức giận quát lên.
Tiêu Hầu gia lạnh lùng nói: “Lần sau rơi xuống chính là đầu của Thái tử”
Thái tứ tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, thật sự sợ hãi đại đao của ông ta, chỉ đành hằn học mắng: “Ngươi đợi đấy, ta nếu như đăng cơ, người đầu tiên chém chính là lão thất phu ngươi”
Tiêu Hầu gia cười lạnh, trên mặt một chút cũng không để tâm.
An Thân Vương cưỡi ngựa tới, hơi cúi người nhìn Nam Hoài Vương, hùng hồn nói: “Ngươi bây giờ trở về, còn kịp”
Nam Hoài Vương chắp tay: “Hoàng huynh, thần đệ chỉ là đến hỏi cho rõ, không định gây chuyện”
“Ngươi muốn hỏi rõ chuyện gì? Hoàng thượng có phải mắc Quỷ Diện Sang không?”
“Phải, thần đệ chỉ muốn biết điểm này”
An Thân Vương từ từ mỉm cười: “Phải thì sao? Không phải là sao?”
Nam Hoài Vương nói: “Nếu phải thì dưới trướng thần đệ có người có thể chữa trị, nếu không phải, thần đệ lập tức dẹp yên tin đồn”
An Thân Vương gật đầu: “Ừm, vậy bản vương nói cho ngươi biết, Hoàng thượng không mắc Quỷ Diện Sang, ngươi có thể đi dẹp yên tin đồn rồi”
“Thần đệ còn chưa tận mắt nhìn thấy” Nam Hoài Vương không hề nhượng bộ.
“Ngươi không tin bản vương?” An Thân Vương nhướn mày.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, thần đệ ai cũng không tin”
An Thân Vương lạnh lùng nói: “Thái tử và Lương tần nói Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, ngươi chưa tận mắt nhìn thấy, sao cũng tin? Ngươi nếu như không tin, cùng bọn họ đến đây làm gì?
Thân là Thân Vương biên cương, bất cứ chuyện gì trong kinh đều không liên quan đến ngươi, ngươi nếu như còn muốn ở lại trong kinh cùng với mẫu phi của ngươi nhiều hơn thì lập tức dẫn người của người rời khỏi”
Nam Hoài Vương mặt mày vẫn cung kính: “Không, lời nhị ca nói sai rồi, Hoàng thượng là huynh trưởng của thần đệ, lại là quân chủ của thần đệ, huynh trưởng bị bệnh, đệ sao có thể không cứu?
Thần đệ không quản chính sự, cũng không quản Lương thái phó và Thái tử muốn làm gì, thần đệ chỉ muốn chữa bệnh cho Hoàng thượng, chỉ thế mà thôi”
An Thân Vương cười lạnh, dứt khoát không nói, dẫn nhân mã canh giữ trước cửa cung, thái độ điềm nhiên liếc nhìn đám người như hổ đói.
Trong Hi Vi Cung, Thương Mai ở tẩm điện, Mộ Dung Khanh và Hoàng thái hậu sau nhận được tin tức ngoài cùng chạy đến ngồi ở bên ngoài điện.
Thị vệ không ngừng vào bẩm báo tin tức, Mộ Dung Khanh đều chỉ nghe, thỉnh thoảng đưa ra một hai mệnh lệnh, nhưng đối với đại cục đều không giúp ích được gì.
Hoàng thái hậu khẩn trương rồi: “Giờ phải làm sao mới tốt đây? Vẫn không điều binh sao? Đợi lát nữ thân binh của Thái phó và binh mã của Nam Hoài Vương đến thì quá muộn rồi”
Mộ Dung Khanh khẽ mỉm cười: “Mẫu hậu, không cần khẩn trương, bản vương chính là muốn đợi bọn họ xuất binh”
“Tại sao?” Hoàng thái hậu gấp thành loạn rồi: “Chúng ta cũng không biết Nam Hoài Vương lần này dẫn bao nhiêu người quay về, càng không biết Thái phó rốt cuộc nắm bao nhiêu binh mã, một khi đánh nhau, chúng ta không thể thắng, cấm quân cũng có người của bọn họ”
Mộ Dung Khanh đứng dậy kéo Hoàng thái hậu, ấn bà ta vào trong ghế, an ủi: “Lo lắng gì chứ?
Thật sự giết vào, không phải cũng có bản vương chặn trước mẫu hậu hay sao? Muốn giết cũng phải giết bản vương trước, với cả, bản vương tráng kiện, ít nhất cũng có thể chặn mấy trăm đao, bản vương chưa chết, bọn họ đã mệt chết rồi”
Hoàng thái hậu tuy trong lòng khẩn trương nhưng lại bị hắn chọc cười: “Nói linh tinh, không nghiêm túc, ai gia bây giờ đều lo chết đi được, con còn lẻo mép”
Tôn công công cười nói: “Hoàng thái hậu không cần lo lắng, ý của Vương gia là hiện nay một đang kéo dài thời gian, hai là muốn nhìn thấy bọn họ ra tay thật không, duy chỉ có người ra tay thật, mới có thể bắt chẹt được. Cho nên, vừa rồi mới để Trần Thái quân cố ý khai chiến với bọn họ”