Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 443




Người mặc áo giáp vàng, áo choàng đen thêu mãng xà, mái tóc bạc phơ vén lên, vẻ mặt uy nghiêm, tay cầm roi dài, cưỡi ngựa xông vào.



Ở đằng sau bà ta là 12 đứa con của Trần gia, đêu mặc quân phục, phía sau bọn họ là ngựa vàng ngựa sắt, giống như cổng cung điện này là chiến trường vậy.



Chính là Trần thái quân đã dẫn quân Trần gia đến chi viện.



Đừng thấy lão thái quân tuổi đã cao, nhưng ngồi trên lưng ngựa vẫn toát ra vẻ oai hùng, oai phong lẫm liệt.



Bà ta thúc ngựa đi xuyên qua đám người, ngồi trên ngựa, nhìn Thái phó và Nam Hoài Vương từ trên cao, cười lạnh một tiếng: “Lời thái phó nói có lý, thần là trọng thần trong triều đình thì phải ổn định lòng dân Đại Chu, dẹp loạn tin đồn, bổn soái đã tra rõ, tin đồn là từ miệng của Thái tử và Lương tần truyền ra, vậy xin thái phó dứt khoát xử trí Thái tử và Lương tần, an định lòng dân đi.”



“Bà già này, bà nói bậy, bịa đặt sinh sự.” Thái tử tức giận, vươn tay kéo lão thái quân: “Bà cút xuống đây, bổn cung đang đứng, bà dựa vào đâu mà ngồi trên lưng ngựa nói chuyện với bốn cung?”



Trần thái quân một cước tung qua đó, há mồm mắng: “Lão thần hôm nay không những phải vạch Trần sự vô năng ngu dốt của Thái tử mà còn phải đánh tên bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa là ngươi nữa.”



Trưởng tử Lỗ Định Uy của Võ An Hầu đứng ra, lạnh lùng nói: “Lão thái quân, bọn ta đều kính người là nguyên lão tam triều, lại từng lập được chiến công vì Đại Chu, nhưng bà đừng có mong mà lấy công ra kiêu ngạo ở đây, bây giờ đã không còn là thiên hạ của nhà họ Trần các người từ lâu rồi, bà muốn tỏ ra uy phong thì về Trần phủ của các người đi, tránh mất mặt.”



Lão thái quân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Lão thần còn tưởng là ai, hóa là tên lính đào ngũ của nhà Võ An Hầu.”



Lỗ Đinh Uy tức giận, âm trầm mà nói: “Ta không phải lính đào ngũ.”



Trần thái quân lạnh lùng nói: “Không phải sao? Trong trận chiến Hoài Bắc ngày đó, người bị đối phương dọa đến sợ hãi bỏ chạy, cuối cùng dùng chiêu dụ địch làm cớ để lừa hoàng đế? Ngươi đã làm cho Lỗ gia mất hết Nếu lão thần là ngươi thì đã vội chạy về lòng mẹ ngươi để nấp rồi, để tránh xấu miễn ta vô tội thì điều đó có thể chứng minh rằng ta không chạy trốn, ý của bà là Hoàng thượng cũng ngu xuẩn, thiếu hiểu biết mà bị bọn ta lừa gạt ư? Hay là Trần gia của bà đã quyền thế ngập trời, muốn nghi ngờ sự quyết đoán của Hoàng thượng?”



“Hoàng thượng niệm tình thanh danh tổ tiên nhà họ Lỗ của ngươi, không đành lòng để uy phong của nhà họ Lỗ bại trong loạn thì chỉ e sẽ hối hận vì trước đây đã mở lòng với nhà họ Lỗ các người.”




Lương tần lạnh lùng nói: “Trần thái quân, bà đã thoái ẩn rồi, chuyện hôm nay, đừng có mà tham dự, để tránh tuổi già không được an ổn.”



Trần thái quân híp đôi mắt nhìn Lương tần, lúc nãy Lương tần ở trong đám người, bà tz không nhìn thấy.



“Thật không ngờ, ngươi cũng đến tham gia, lão thần thật thất thái quân lắc đầu, xem ra, bọn họ đã chắc chắn Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang rồi, không chết thì cũng sẽ thoái lui, nên không sợ gì nữa.



Hơn nữa, còn cấu kết với Nam Hoài Vương, thật đúng là không có giới hạn mà.



Lương tần mặt mày vô cảm mà nói: “Hoàng thượng đã bị Quỷ Diện Sang, là bổn cung và Thái tử chính mắt nhìn thấy, ai ai cũng biết, bị Quỷ diện sáng chính lập lại trật tự, cũng là thay trời hành đạo ”



Lão thái quân ngửa mặt lên trời mà cười: “Lập lại trật tự, thay trời hành đạo?”




Bà ta thúc ngựa tiến lên trước, nhìn quanh đám quân thần, đột nhiên lạnh giọng nói: “Các người đều là trọng thần triều đình, được nhận Hoàng ân, bây giờ lại bị tiểu nhân khiêu khích, ý đồ tạo phản, đây là đại tội phá gia diệt tộc, các ngươi thật sự gia tộc mình sao?”



Đám người nghe thấy lời của Trần thái quân, không khỏi đối mắt nhìn nhau, hai chữ tạo phản này, bọn họ ngàn vạn lần không gánh được.



Lương thái phó cười lạnh: “Trần thái quân bắn tiếng đe dọa, Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang, là bạo quân thi hành bạo chính, ta đợi nâng đỡ Thái tử đăng cơ, Thái tử cũng là người của Mộ Dung gia, giang sơn không đổi chủ, sao lại nói là tạo phản?”



Tráng Tráng cười lạnh nói: “Bây giờ các Hồi nãy không phải là nói dân gian đồn đại, các người chỉ cần Hoàng thượng đứng ra dẹp lộn xộn bừa bãi, có biết xấu hổ không?”



Thái phó âm trầm nói: “Công chúa, trước đó quả thực là chưa được chứng thực, những người không nghe Thái tử và Lương tần nói sao? Bọn họ chính mắt nhìn thấy, Thái tử và Lương tần, một người là con ruột của Hoàng thượng, một người là người bên gối của Hoàng thượng, bọn họ sẽ không nói bậy mà đúng chứ?”




Trần thái quân cười lạnh: “ lão thần không dám nhận, tạo phản thì tạo phản, hà tất gì còn giả vờ ra vẻ như vậy nữa? Hoàng thượng có phải bị Quỷ Diện Sang hay không thì khoan nói, cho dù có phải đi nữa thì không phải còn có Nhiếp chính vương sao? Làm gì tới lượt các ngươi ở đây nhao nhao lên vậy?”



Thái phó lạnh giọng nói: “Thái quân nói lời này là không đúng rồi, nếu như Hoàng thượng bị Quỷ Diện nữa, cái này bị phủ nhận.”



Lão thái quân hất mặt lên, giọng điệu tức giận mà nói: “Ý ngươi là, nếu như Hoàng thượng bị Quỷ Diện Sang thì không phải là Hoàng thượng nữa? Ý ngươi là vậy đúng không? Ai cho ngươi cái quyền phế Hoàng đế vậy? Tên lão tiện nhân đứng núi này trông núi nọ, bán con gái để gia tộc đi lên nhà ngươi, nói lời này không sợ cả tộc bị chém cùng tạo phản với ngươi như vậy, hại người ta gia tộc mất mạng, tội ác cùng cực, loại như ngươi nếu như rơi vào tay của lão thần thì lão thần chắc chắn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.”



Lão thái quân mở miệng là nói tạo phản, mở miệng là nói toàn tộc bị chém đầu, quả thực đã làm một số người sợ hãi.



Quả thực, cho dù Hoàng thượng có bị Quỷ Diện Sang thì ông ta lui, cho dù thần chúng có ép thì ông ta vẫn không thoái, ông ta nắm giữ đại quyền, binh quyền trong tay, trong triều còn có rất nhiều người theo ông ta.



Bây giờ, nhìn thấy thái độ của Trần gia không phải đã hiểu rồi sao? Còn có Mộ Dung Khanh, đây đều là những người nắm binh quyền trong tay.



Lương thái phó vô cùng tức giận với những lời nói khó nghe của bà ta: “Lão thái vậy, bổn cung không cần nói nhiều với bà nữa, nếu bà còn không lui ra thì chính là trái với đạo trời, sau này Thái tử đăng cơ, thì nhà họ Trần của bà chính là kẻ đầu tiên gặp tai ương.”



Trần thái quân ha hả cười to: “Nếu như Thái tử đăng cơ, nhà họ Trần ta sẽ khởi binh tạo phản đầu tiên, Thái tử vô năng, ngu muội, bị Thái phó ngươi nắm trong tay, qua chỉ là một con bù nhìn, đại quyền vẫn ở trong tay Lương gia ngươi, Hoàng hậu trước đây trông cũng thông minh, không ngờ đến lúc này lại vô trí ngu ngốc như vậy, giúp ngươi đoạt đi giang sơn, sẽ có lúc ả ta hối hận ả ta khóc lóc thôi. Còn về Lương thái phó, nói ngươi ngu ngốc nhưng ngươi cũng có vài phần thông minh, nói ngươi thông minh thì cũng không tới, ngươi, người ta có nói gì chưa? Súng bắn chim đầu đàn, suy nghĩ kỹ đi, dù có gấp gáp cũng không gấp gáp một lúc này, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang thì ngày tháng không còn nhiều nữa, ngươi ngay cả cái này cũng không đợi được ư? thật uổng phí ngươi lên kế hoạch nhiều năm.”



Nam Hoài Vương nhàn nhạt nói: “Trần thái quân đừng có hòng ly gián, bổn vương và muốn cầu được biết chân tướng, nếu như Hoàng thượng thật sự bị Quỷ Diện Sang, dưới tay bổn vương có người chữa trị, chỉ vậy mà thôi.”



Thái quân cười lạnh nhìn Lương thái phó: “Nghe thấy chưa? Đây mới là người thông minh, sau này dù có tính sổ cũng không tính tới đâu người ta, còn nhà họ Lương ngươi, thì đợi rước xui xẻo đi.”



Lương thái phó nhìn Nam Hoài Vương với vẻ phức tạp một thái phi xảo quyệt, nhưng lần này ép cung, ông ta muốn nâng đỡ Thái tử đăng cơ, Nam Hoài Vương đương nhiên sẽ không dốc toàn lực, bởi vì sau này hai người vẫn sẽ đối địch tranh đoạt đế vị, ông ta sẽ giữ sức mạnh, đến khi thật sự có thể ép Hoàng thượng thoái vị thì mới tung ra.