Hoàng thái hậu sao không biết muốn kéo dài thời gian chứ? Chỉ sợ bên đó ra tay thật, bên này bản thân không có sức cản được.
Ngự y ra ra vào vào, bê từng chậu nước nóng đi ra, lại đi ra, có vài phần cảnh sinh con.
Mộ Dung Khanh vào trong xem, Kỳ Sinh Thai đã hoàn toàn cắt bỏ, vốn dĩ tưởng lấy nước nóng vào là muốn rửa sạch vết thương, ai ngờ vậy mà là rửa sạch vết máu trên sàn bạch ngọc.
Khóe môi của hắn giật giật, hoàng huynh thật sự yêu sạch sẽ, bên này động dao, ngược lại có tâm tư quan tâm sàn nhà bẩn hay không.
“Như thế nào? Còn có thể kiên trì không?” Mộ Dung Khanh đi tới hỏi.
Hoàng đế tuy nửa người bị phong huyệt, nhưng người vẫn tỉnh táo, hắn ta gật đầu: “Còn có thể kiên trì”
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói: “Không phải hỏi huynh, hỏi thê tử của ta đó, nàng ấy hôm nay mệt cả ngày rồi”
“Nghé con cút!” Hoàng đế tức giận nói, lại một thê tử thì quên mất cả ca ca, chỉ là, trong lòng có hơi may mắn, may mắn không có trực tiếp hạ chỉ giết Hạ Thương Mai.
Mộ Dung Khanh đưa vò rượu qua: “Uống một ngụm để chống đỡ?”
“Nghé con cút!” Thương Mai ngửi thấy mùi giấm, bỗng tức giận, hắn thật sự là có bệnh rồi, trước đây thì bên người luôn mang theo rượu, bây giờ lại mang giấm theo người.
Mộ Dung Khanh nhún nhún vai: “Không cần thì thôi, bản vươn tự uống”
Thương Mai dùng bông thấm máu trên miệng vết thương, sau đó rắc bột thuốc, phải miệng vết thương mau chóng khô lại thì phải có bột thuốc đặc chế, nếu như vết thương không khô, rất khó đắp da giả.
Hoàng đế nhìn hai người, trong lòng có hơi không biết mùi vị gì.
Hắn ta luôn cho rằng, Mộ Dung Khanh và hắn ta giống nhau, đều sẽ không quá quan trọng tình cảm, vì thế hắn ta mới xem giang sơn tạm thời giao phó cho hắn, nhưng nhìn thấy hắn và Hạ Thương Mai chung đụng, hắn dường như thật sự động tình cảm thật rồi.
Ở cửa cung, vẫn trong cục diện cứng nhắc.
Tiêu Hầu gia và An Thân Vương nửa bước không nhường, Võ An Hầu đối đầu với Trần gia, ai cũng không có động thủ nữa, thỉnh thoảng đấu võ mồm.
Điều này khiến Lương tần và Thái tử đều rất nôn nóng, không thể tiếp tục kéo dài được nữa.
Lương tần kéo Thái phó sang một bên thương nghị: “Phụ thân, có phải nên phái người trực tiếp công vào không?”
“Không, đợi trước đã, Nam Hoài Vương còn chưa ra tay, muốn động binh, hắn cũng phải động”
Thái phó nói.
“Nhưng, cứ tiếp tục như này, phải kéo dài đến khi nào? Hơn nữa, Mộ Dung Khanh đến nay cũng chưa có xuất hiện, không biết bọn họ đang có chủ ý gì”
“Ngươi chắc chắn nhìn thấy trên cánh tay của Hoàng thượng có mọc Quỷ Diện Sang chứ?”
Lương thái phó hỏi lại.
“Không sai, tuyệt đối chính xác, chúng ta khi đi vào, Hạ Thương Mai đang xem Quỷ Diện Sang, trông rất dọa người”
Lương thái phó trầm tư một lát: “Hạ Thương Mai này y thuật rất thần kỳ, nàng ta liệu có thể chữa khỏi Quỷ Diện Sang của Hoàng thượng không?”
“Không thể nào, Quỷ Diện Sang không có thuốc có thể chữa, hơn nữa, nếu như Hạ Thương Mai có thể chữa, tại sao không chữa từ sớm? Mộ Dung Khanh sớm biết Hoàng thượng mắc bệnh gì, hắn lại không nói cho Hạ Thương Mai sao?”
Lương thái phó bình tĩnh lại, vừa rồi có một vấn đề, luôn không ngờ, nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì cảm thấy rất kỳ lạ: “Vi phụ còn có một chuyện không hiểu, Hoàng thượng nếu đã mắc Quỷ Diện Sang, tại sao lại để các ngươi vào xem? Hơn nữa, Mộ Dung Khanh cũng ở đó, cho dù Hoàng thượng không hạ lệnh ngăn cản, hắn cũng sẽ ngăn các ngươi ra ngoài.”
Hoàng hậu cũng sững ra: “Phụ thân nghi ngờ bên trong có bây? Nhưng con và Trịnh Nhi đều tận mắt nhìn thấy, cảm thấy sẽ không giả”
Lương thái phó nói: “Không biết, vi phụ cảm thấy chúng ta lần này xúc động rồi, có lẽ thật sự nên quan sát một lát”
“Nhưng đây là chuyện tuyệt đối chính xác, nếu như Hoàng thượng băng hà, Mộ Dung Khanh lại nguy tạo một bản di chỉ, hắn trực tiếp đăng cơ thì chúng ta thua rồi” Hoàng hậu khẩn trương nói.
“Nhưng, chuyện này thật sự không có đơn giản như thế, chúng ta liều lĩnh rồi” Lương thái phó nhìn thế trận này, lại cảm thấy chắc không có bấy, nếu như có bấy, Trần Thái quân sẽ không đến, mục đích Trần Thái quân đến chính là muốn ngăn cản bọn họ vào trong.
Mà bên đó, Nam Hoài Vương đang thương lượng với Tôn Phương Nhi.
“Có phải nên để bọn họ động thủ rồi không?” Nam Hoài Vương hỏi.
Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Không, xem tình hình trước, không vội”
“Bản vương không muốn tiếp tục đợi nữa, sau khi ép cẩu Hoàng đế thoái vị, cùng Thái phó liên thủ giết Mộ Dung Khanh, nhân lúc chiến loạn giết Thái tử, bản vương có thể đăng cơ rồi” Nam Hoài Vương nôn nóng nói.
Hắn ta không muốn đợi nữa, hắn ta đã đợi rất lâu rồi, lần này đến ông trời cũng giúp hắn ta, cẩu Hoàng đế đó mắc Quỷ Diện Sang, đây là cơ hội tốt để ép hắn thoái vị.
“Không, Vương gia, người tin ta, không thể ra tay, có điều kỳ lạ” Tôn Phương Nhi trầm giọng nói.
“Có gì kỳ lạ? Ngươi là lo lắng chúng ta không thể giết được Thái tử sao? Hay là lo lắng không bắt được Mộ Dung Khanh? Hoàn toàn không cần lo lắng, bọn họ bây giờ còn chưa điều động binh mãn, chúng ta giết vào chắc chắn chiếm tiên cơ, chúng ta tiền phục binh mã ở ngoài thành, có ba vạn người, Tiêu gia và Trần gia đều không cần sợ, người bọn họ bây giờ không nhiều”
Tôn Phương Nhi nói: “Chính vì bọn họ đến bây giờ còn chưa điều động binh mãn mới khiến người ta thấy lạ, Mộ Dung Khanh không phải là loại người rơi vào tình thế khẩn cấp mà loạn thế trận, hắn nhất định sẽ làm tốt mọi chuẩn bị, hôm nay ép vào cung, hắn sợ là sớm đã lường trước được rồi, nếu không, Trần Thái quân và Tiêu Hầu gia An Thân Vương sao lại đến đây? Đều là chuyện được sắp xếp trước rồi”
“Nhưng chúng ta luôn cho người giám sát bên quân doanh, đến nay không có nhận được tin tức điều binh số lượng lớn, hơn nữa, không có phối hợp của Binh bộ, binh mã mà Mộ Dung Khanh điều động được có hạn, chúng ta cũng luôn cho người đi theo Binh bộ Thượng thư, hắn không có động tính gì”
“Vậy bây giờ ngoài đợi ra thì không có gì có thể làm được hay sao?” Nam Hoài Vương rất nóng lòng, một cơ hội tốt như này thật sự không thể bỏ phí.
Tôn Phương Nhi bình tĩnh phân tích: “Hoàng đế chắc chắn mắc Quỷ Diện Sang chuyện này không cần nghi ngờ, cấm vệ đó trúng là Chân Ngôn Cổ, hắn sẽ không nói dối, hơn nữa, Lương tần và Thái tử đều nói tận mắt nhìn thấy, vấn đề bây giờ nằm ở tận mắt nhìn thấy đó, Hoàng thượng tại muốn để bọn họ tận mắt nhìn thấy chứ? Là muốn bọn họ tuyền tin tức ra ngoài sao? Ý đồ cuối cùng là gì?
“Vậy ngươi nói xem tại sao? Cẩu Hoàng đế nếu mắc Quỷ Diện Sang, còn có thể bày ra kế gì?
Gậy ông đập lưng ông sao?”
“Tiền đề của gậy ông đập lưng ông bắt buộc là chứng Quỷ Diện Sang của hắn là giả, nhưng rõ ràng không phải là giả” Tôn Phương Nhi cho dù thông minh, suy nghĩ đủ kiểu cũng không hiểu.
Thế cục của Mộ Dung Khanh không nghỉ ngờ rất khó giải, thật thật giả giả, khiến người ta khó lòng xác định rõ.
Tôn Phương Nhi đưa ra kiến nghị: “Vương gia, lần này chúng ta không có nắm chắc 100%, tốt nhất bàng quan đi”
“Bàng quan? Nếu như bọn họ hành động thì sao? Chúng ta há không phải sẽ thua sao?” Nam Hoài Vương không đồng ý.
“Không, nếu như bọn họ ép được Hoàng thượng thoái vị, chắc chắn còn phải qua ải của Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh có thể để Thái tử thuận lợi đăng cơ hay sao? Sẽ không, trước để bọn họ đánh ngươi chết ta chết, chúng ta ngồi chơi ngư ông đắc lợi”
“Ngươi trước tại sao không nói? Chúng ta có thể không nhúng vào chuyện này, trực tiếp đợi bọn họ đánh một trận trước” Nam Hoài Vương tức giận nói, thịt béo đến miệng như này, gương mắt sắp bay mất, thật sự cáu kỉnh.
Đáy mắt Tôn Phương Nhi vụt qua tính toán: “Trước đó chúng ta chưa từng nghĩ bên trong có bấy, cho rằng có thể trực tiếp ép vào cung, nhưng bây giờ nghĩ lại, quá nhiều sơ hở. Hơn nữa, nếu chúng ta trước không liên thủ với Lương thái phó, Lương thái phó cũng chưa chắc có can đảm ép vào cung, chúng ta thúc đẩy thành chuyện này, bèn thành công rút thân rồi. Cho nên, ta kiến nghị, chúng †a dừng ở đây, đến lúc đó, bất luận chúng ta rút hay tiến, Thái phó đã không có đường lui rồi, ông ta bắt buộc phải công vào”