Lương Vương đến khoảng thời hợi thì đến Vương phủ.
Hắn yêu cầu gặp mặt riêng Mộ Dung Khanh, không gặp Thương Mai, hơn nữa còn đưa ra một yêu cầu với Mộ Dung Khanh.
“Cái gì?” Mộ Dung Khanh mặt chảy dài ra: “Không đi!”
“Đi!”
“Không đi, cháu tại sao không tìm Tô Thanh? Hoặc tìm Tiêu Thác cũng được.”
“Bọn họ không biết tình trạng của bản vương.”
“Vậy trong phủ cháu có tì thiếp, tại sao không thử ở trong phủ?”
“Nếu như không được thì sao? Như thế không phải mất mặt sao? Lương Vương ép sát hắn: “Hoàng thúc đã cướp thê tử của ta, ta cũng không nói gì, bây giờ bảo thúc cùng ta đi dao chơi thanh lâu yêu cầu đơn giản như thế thúc cũng không đáp ứng?”
“Yêu cầu này rất đơn giản?” Mộ Dung Khanh đè thấp giọng nói: “Để Thương Mai biết, không xé bản vương ra mới lạ đó.”
“Thúc không nói, ta không nói, nàng ta sao mà biết được?” Lương Vương nói.
Mộ Dung Khanh do dự: “Bản vương ngược lại cảm thấy cháu gọi tì thiếp thị tẩm là được.”
“Không,” Lương Vương buồn bực nói: “Bản vương không chứng minh bản thân được rồi thì sẽ không chạm vào bọn họ, cho dù chứng minh được rồi, cũng không chạm vào.”
“Tại sao?’ Mộ Dung Khanh không hiểu, hỏi.
Lương Vương kéo hắn đứng dậy: “Đi thôi, nếu thúc đi cùng ta, ta nói cho thúc một bí mật của Thương Mai, thúc nhất định không biết bí mật này.”
Mộ Dung Khanh cười lạnh: “Nàng ấy có gì mà bản vương không biết? Toàn thân trên dưới của nàng ấy có chỗ nào mà ta không biết?”
“Dù sao thúc nhất định không biết, ta không đùa với thúc đâu.” Lương Vương thản nhiên nói.
Mộ Dung Khanh nhìn mặt của hắn, cảm giác hắn không giống là đang dụ người: “Được, ngươi bắt buộc phải giữ bí mật, nếu không bản vương chặt chân của ngươi.”
“Đương nhiên, thúc tưởng dạo thanh lâu rất uy phong sao? Đến đâu cũng nói.” Lương Vương vội bảo đảm.
“Ngươi ở đây đời một lát, bản vương đi nói một tiếng với Thương Mai.”
Hắn mở cửa đi ra, Thương Mai đang ở trong viện.
“Ta phải cùng Toàn ra ngoài làm chút việc, sẽ về muộn một chút.” Mộ Dung Khanh nói.
“Đi đâu?” Thương Mai ngạc nhiên hỏi: “Cũng đã muộn như vậy rồi, còn phải ra ngoài sao?”
“Phải, hắn có chút việc khẩn cấp.”
Thương Mai nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì khẩn cấp? Cứ phải người với hắn cùng đi?”
Mộ Dung Khanh mặt mày ngưng trọng nói: “Chuyện trong triều, tạm thời không thể nói với nàng được.”
Nói xong, hắn hôn cô một cái thì xoay người rời đi.
Khi Lương Vương đi ra, cả quá trình không có tiếp xúc ánh mắt với Thương Mai, dẫn theo Nghiêm Vinh rời đi.
Thương Mai nhìn bóng lưng của bọn họ, khẽ cười lạnh, bọn họ nhất định có vấn đề.
Lão thất trước giờ sẽ không chủ động hôn cô ở ngoài phòng, con người hắn tẻ nhạt, chán ngắt, nhưng vừa rồi Nghiêm Vinh và Khinh Mặc, Khinh Trần đều ở đây, hắn lại trực tiếp hôn.
Kinh nghiêm nói với Thương Mai biết, một người bỗng làm trái thói quen thông thường, làm trái với bản tính của hắn thì nhất định có vấn đề.
“Khinh Trần, Khinh Mặc, đi theo!” Thương Mai phân phó.
“Vâng!” Hai người đáp.
Du ma ma mỉm cười đi ra: “Sao thế? Nghi ngờ Vương gia đi dạo thanh lâu?”
“Hửm?” Thương Mai nhìn sang Du ma ma, bà ta từ trong phòng đi ra sao?
“Nô tỳ ở trong phòng, chẳng qua là ở sau bình phong sửa soạn quần áo, bọn họ không biết nô tỳ ở đó.” Du ma ma cười rất vui vẻ.
“Ý ngươi là bọn họ đi dạo thanh lâu?” Thương Mai vô cùng tức giận.
“Yên tâm, Vương gia sẽ không làm bừa, ngài ấy không muốn đi, là Lương Vương điện hạ ép ngài ấy đi.” Du ma ma nhìn Thương Mai, trong mắt có ánh nước dao động: “Vương phi, xin nhận nô tỳ một lạy!”
Nói xong, bà ta trực tiếp quỳ xuống.
Thương Mai vội đưa tay kéo bà ta: “Đang yên đang lành, ngươi quỳ làm gì?”
Du ma ma lau nước mắt trên khóe mi: “Vui mừng, vui mừng.”
Bà ta nhìn Thương Mai, có hơi kích động: “Nô tỳ là người nhìn thấy Lương Vương điện hạ trưởng thành, cũng thấy ngài ấy bị thương, thấy ngài ấy trở thành người tàn tật, biết ngài ấy không thể… nhưng, ngài ấy bây giờ khỏe rồi, trong lòng nô tỳ rất vui mừng.”
Thương Mai biết Du ma ma cũng là người trọng tình cảm, bà ta quả thật cũng thật lòng thương tiếc cho Lương Vương, hơn nữa, hiện nay bệnh kín của Lương Vương khỏe rồi, bà ta cũng không cần về cung nữa, chính thức có thể ở bên cạnh Thương Mai.
Thương Mai khẽ mỉm cười nói: “Được, ta tạm thời sẽ không tức giận với hắn.”
Cô tin tưởng Mộ Dung Khanh, hắn chắc tạm thời sẽ không phản bội cô, không phải yêu nhiều, chỉ là, hắn chưa thể chấp nhận sự đụng chạm của nữ nhân khác.
Nhớ hôm đó ở cửa phủ, Tôn Trắc phi đưa tay kéo hắn, bị hắn ghê tởm hất sang một bên, còn đanh giọng quát.
Sau khi về đến thì hắn rửa tay, còn mắng một trận.
Mộ Dung Khanh sau giờ tý mới trở về, nhẹ tay nhẹ chân vào cầm quần áo đi ra ngoài.
Không lâu sau, hắn bèn quay vào, trên người thấy mùi sạch sẽ sau khi tắm rửa.
Động tác của hắn rất nhẹ, sợ Thương Mai thức giấc, từ từ nằm trên giường, khi nhấc chăn lên, lại nhìn thấy Thương Mai mở to mắt nhìn hắn.
Hắn giật mình, nhỏ giọng nói: “Bản vương khiến nàng tỉnh giấc rồi sao?”
“Ta đang đợi người.” Thương Mai hai tay gối đầu, nhìn hắn.
“Xin lỗi, hơi muộn, sau này bản vương ra ngoài vào ban đêm, nàng không cần đợi bản vương.” Hắn đưa tay ôm lấy cô.
“Bỏ tay ra!” Thương Mai lạnh lùng nói.
Mộ Dung Khanh sững người: “Sao thế?”
“Cái tay đã chạm vào nữ nhân khác, không được chạm vào ta.” Thương Mai hừ giọng.
Mộ Dung Khanh rõ ràng rất tức giận: “Nàng sao lại nghĩ như thế?”
“Ta đều biết rồi, người đi dạo thanh lâu!” Thương Mai nhìn hắn chằm chằm.
Mộ Dung Khanh có hơi chột dạ, nhưng không đúng, cô sẽ biết được, hắn đã nghiêm khắc cảnh cáo Khinh Mặc, Khinh Trần, không được phép về nói cho Thương Mai biết.
Hơn nữa, bọn họ cùng về, Khinh Mặc Khinh Trần đều ở bên ngoài, còn chưa kịp nói với cô.
Nữ nhân này rất gian xảo, nhất định là thăm dò hắn.
Cho nên, hắn trầm mặt xuống: “Nàng đang nói linh tinh gì thế? Bản vương sao lại đi dạo thanh lâu được? Đây không phải là sỉ nhục bản vương sao?”
“Người còn không thừa nhận?” Thương Mai ngồi dậy: “Vậy người nói, người đã đi đâu?”
Mộ Dung Khanh nổi nóng: “Bản vương đã nói với nàng rồi, đi làm chính sự, nàng không tin thì mai đi hỏi Toàn là được.”
Nói xong, cuộn chăn, quay lưng với Thương Mai, dáng vẻ giống như rất tức giận.
Thương Mai lạnh nhạt nói: “Hai người nói chuyện ở trong phòng, Du ma ma đều nghe thấy hết rồi, bà ấy ở trong phòng.”
Mộ Dung Khanh xoay người lại, sự giận dữ vừa rồi đã biến mất không thấy đâu nữa: “Đều biết rồi! Thật thông minh, thật ra bản vương chỉ là muốn thăm dò nàng, nàng thông qua rồi, nàng rất thông minh.”
Thương Mai hừ lạnh một tiếng: “Rất thông minh, sau đó thì sao?”
Mộ Dung Khanh lật người đè lấy cô: “Thông minh đương nhiên có thưởng.”
Thương Mai một chân đá hắn xuống: “Ngủ trên giường nhỏ.”
Mộ Dung Khanh uất ức nói: “Bản vương ngồi không cả tối, sợ nàng biết ngay cả rượu cũng không dám uống, lại không phạm lỗi, tại sao phải ngủ trên giường nhỏ.”
“Nói dối!” Thương Mai giúp hắn thu dọn chăn gối: “Nói dối chính là lỗi lớn nhất.”
Mộ Dung Khanh đứng chân trần trên đất, ôm chăn gối tức tối nói: “Bản vương đã nói không đi, ngày mai đi thu thập nó.”
“Lương Vương… thật sự có thể rồi?” Thương Mai hỏi.
“Ai biết? Nó ôm cô nương đó hôn một lúc lâu thì dương dương tự đắc đi rồi.” Ngay cả bí mật cũng không có nói.
“Ôm hôn một lúc thì đi rồi? Đi vui vẻ?” Thương Mai hỏi.
“Khá vui, nhưng bản vương không vui.” Mộ Dung Khanh buồn bực nói.
Tử An nhìn hắn: “Ngủ đi.”
“Bản vương không quen ngủ trên giường nhỏ.”
Thương Mai kéo chăn đắp cho mình: “Quen rồi sẽ tốt, từ từ làm quen, sau này cơ hội ngủ trên giường nhỏ sẽ nhiều.”