Thương Mai gả vào Vương phủ đã hai tháng, cũng chưa có đi thỉnh an Quý Thái phi.
Mộ Dung Khanh nói rồi, không cần đi, đương nhiên, Quý Thái phi cũng không muốn nhìn thấy cô.
Cô tự nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng đều bình yên vô sự, chẳng qua là mọi người đều đang nhẫn nhịn thôi.
Trong phủ trừ Nghiêm Vinh ra, Thương Mai tương đối thích hai người hầu mới tới là Khinh Mặc và Khinh Trần, bọn họ là huynh đệ, ở trong phủ cũng được 3-4 năm rồi.
Trước đó luôn hầu hạ ở Tiêu Tương Các, Tiêu Tương Các là viện tử của Mộ Dung Khanh, nhưng bọn họ không thể vào tẩm thất của Mộ Dung Khanh, chỉ có thể giúp việc ở chỗ khác.
Tiêu Tiêu Các không có nữ tử, sau khi Thương Mai gả vào mới có Tiểu Khuyên và Du ma ma, nhưng Mộ Dung Khanh vẫn không để nữ tử vào tẩm thất của hắn, sau đó Thương Mai nói với hắn, hoặc là tự hắn thu dọn, hoặc là cô dọn, hắn nghĩ mấy buổi tối mới đáp ứng để Du ma ma và Tiểu Khuyên bước vào tẩm thất.
Hắn không thích dọn dẹp, cũng không nỡ để Thương Mai đi dọn dẹp, chỉ đành nhượng bộ thỏa hiệp.
Trước đây chuyện trong phủ do Tư Trúc cô cô lo liệu, hiện nay Tư Trúc cô cô không ở đây nữa, thì do A Phúc lo liệu, hiện nay Thương Mai gả vào, cô là đương gia chủ mẫu, chuyện trong phủ tự nhiên do cô làm chủ, cô bèn điều huynh đệ Khinh Trần đến.
Thế lực của A phúc, trong lúc vô hình đã bị Thương Mai dẹp.
Đây nhất định là muốn chạm đến vảy ngược của Quý Thái phi.
Thương Mai không định nhượng bộ, bởi vì, có khi ngươi chủ động bước lên bước đầu tiên tốt hơn là bị người khác ép ngươi lùi lại một bước.
Đại vị của Tôn Trắc phi hiện nay ở trong phủ còn gượng hơn, Thương Mai không gặp nàng ta, Mộ Dung Khanh cũng không gặp nàng ta, ngay cả Quý Thái phi cũng không tiếp nàng ta.
Gần đây nàng ta về nhà mẹ, bên nhà mẹ hỏi động tĩnh của Vương phủ, nàng ta cũng không thể trả lời, trước đó còn có chút thông tin cơ bản, hiện nay cái gì cũng không biết.
Nàng ta cũng rất nôn nóng, nhưng không thể ra tay, hạ nhân trong phủ đều quy phạm quản lý rồi, nàng ta muốn nghe ngóng chút tin tức cũng rất khó.
May mắn, Thương Mai gần đây bắt đầu đi sớm về muộn, nàng ta mới bắt đầu bày bố lại thế lực của mình.
Hoàng hậu không biết dùng cách gì, khuyên được Lương Vương tiếp tục để cô chữa trị, đương nhiên, chỉ giới hạn ở chứng động kinh và vết thương ở chân.
Còn bộ phận nào đó, không có ai nhắc đến, ai cũng không nhắc.
Chữa trị cho Lương Vương, Thương Mai là dùng cách châm cứu.
Khoảng thời gian này, cô đối với châm cứu cũng nghiên cứu sâu hơn, cũng từng nghiên cứu ở trên người Nghiêm Vinh và trên người hai người Khinh Mặc, Khinh Trần châm cứu vào huyệt vị trên đầu có nhiều tác dụng, Thương Mai đến nay vẫn không phải quá hiểu về nguyên lý của nó, bởi vì cô châm cứu vào huyệt vị tương ứng, cách chữa trị đối với bệnh kín của Lương Vương theo lý mà nói không có tác dụng lớn, nhưng lại có hiệu quả rất tốt.
Bởi vì, sau khi chữa trị đến ngày thứ tám, cô rõ ràng nhìn thấy thần sắc của Lương Vương bắt đầu không tự nhiên.
Ngày thứ chín, sáng sớm cô đã đến rồi.
Hôm nay Mộ Dung Khanh cũng đi theo cô, hôm nay không thiết triều liền đi theo cô đến Lương Vương phủ.
Khi ở trên xe ngựa, hắn bèn hỏi Thương Mai: “Dự tính còn bao lâu mới có thể có hiệu quả?”
Thương Mai suy nghĩ một lát: “Nếu như ngày hôm qua ta không có đoán sai, chắc là 3-5 ngày sau thì có thể thấy hiệu quả rồi.”
“Thật sao?” Mộ Dung Khanh có hơi kinh ngạc, dù sao bệnh kín của Lương Vương chỉ có hắn và Hoàng hậu Hoàng Thái hậu biết, hắn đều luôn hy vọng hắn ta có thể khỏe lại, giống như người bình thường thành thân sinh con.
“Là dự tính như thế.” Thương Mai thật ra cũng không có con số chính xác, dù sao, bệnh này trước đây không có dữ liệu có thể xem được.
Hôm nay Lương Vương cũng dậy sớm, trước đó Thương Mai phải đến phủ giục hắn, hắn mới nguyện ý dậy, hôm nay mới sáng sớm đã đang đợi Thương Mai rồi.
Thấy Mộ Dung Khanh cũng đến rồi, hắn có hơi ngây người: “Hoàng thúc cũng đến rồi?”
“Hôm nay rảnh thì đến thăm cháu.” Mộ Dung Khanh nhìn hắn, nói mát: “Cháu hình như không vui khi thấy bản vương đến.”
“Hoan nghênh, rất hoan nghênh.” Vương Lương nặn ra nụ cười, nhưng rất miễn cưỡng.
Thương Mai nói: “Hai người nói chuyện một lúc trước, ta vào khử trùng châm.”
Thương Mai bây giờ có mấy bộ châm, châm cứu cho Lương Vương là dùng một bộ mới, nhưng, cũng không phải mỗi ngày vứt một bộ, tuy không vệ sinh, nhưng yêu cầu đối với châm của cô tương đối nghiêm khắc, khác với loại bên ngoài biến, đều phải kêu người làm riêng, cho nên, một người dùng một bộ châm thì cô có thể làm được, sau khi chữa khỏi cho Lương Vương, bộ châm này có thể vứt được rồi.
Lương Vương và Mộ Dung Khanh nói chuyện một lúc thì vào trong.
Mộ Dung Khanh vốn muốn theo vào, nhưng Lương Vương kiên trì không cho phép hắn vào.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Có điều, cũng không có đợi lâu thì Thương Mai bị đuổi ra ngoài rồi.
Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai xách hòm thuốc đi ra thì hơi ngây người: “Nhanh như vậy sao?”
Thương Mai bỗng bật cười một tiếng: “Đi thôi.”
“Đi? Nhanh như vậy sao? Nhưng trước đó Nghiêm Vinh nói nàng đến Vương phủ phải nửa ngày, đây mới một lát thì được rồi? Vậy những ngày qua nàng đã đi đâu?” Mộ Dung Khanh nghi ngờ nhìn cô.
Thương Mai kéo hắn: “Đi thôi, trên xe ngựa sẽ nói với người.”
Lương Vương ở trong phủ gào thét một tiếng: “Hạ Thương Mai, nếu ngươi dám nói nhăng nói cuội, bản vương sẽ giết ngươi.”
Mộ Dung Khanh hửm một tiếng, vô cùng tức giận: “Tiểu tử này muốn tạo phản à!”
Thương Mai vui vẻ kéo nam nhân của mình: “Đi thôi.”
Ở trên xe ngựa, Mộ Dung Khanh lầm lầm hỏi Thương Mai: “Chuyện gì? Nó tại sao đuổi nàng đi.”
Thương Mai thấp giọng nói hai câu bên tai hắn, Mộ Dung Khanh a một tiếng, sửng sốt hỏi: “Nàng nhìn thấy?”
“Ta nhìn thấy, quần áo của hắn tuy rộng, nhưng có thể nhìn rõ trướng lên rồi.”
Trên mặt Mộ Dung Khanh dần dần lộ ra nụ cười: “Như thế, là khỏe rồi?”
“Ít nhất là có hiệu quả rồi.”
“Nó cũng không thể đuổi nàng đi được.” Mộ Dung Khanh hừ giọng.
“Lượng thứ một chút, được không?” Trong lòng Thương Mai rất vui, trừ vui cho Lương Vương có thể khôi phục bản năng của nam nhân, còn vui mừng trước sự thần kỳ của châm cứu.
Mộ Dung Khanh nắm tay cô, có hơi cảm khái nói: “Bản vương luôn rất lo lắng cho nó, bây giờ nó có thể khỏe lại, thật sự rất vui.”
Thương Mai thấy cảm nhận được hắn không chỉ vì Vương Lương có thể làm nam nhân, dường như còn có một tầng hàm ý sâu hơn.
Cô nghĩ đến vài thứ: “Người cảm thấy, Lương Vương có thể làm Thái tử không?”
“Có gì không được? Trong mấy Hoàng tử của hoàng huynh, nó là người xuất sắc nhất, đương nhiên, chỉ là trước mắt thấy là như thế, dù sao, các Hoàng tử khác còn rất trẻ, sau này xuất hiện thêm cũng không chừng, nhưng, ít nhất nó tốt hơn nhiều so với Thái tử.”
“Hoàng hậu gần đây đối với người rất không vừa ý.” Thương Mai nhắc nhở.
“Không cần quản bà ta, bản vương làm bất cứ chuyện gì, bà ta cũng sẽ không vừa ý, bởi vì bản vương còn ở trên vị trí này, trừ phi, là Thái tử nhiếp chính thì bà ta mới hài lòng.” Mộ Dung Lương nhàn nhạt nói.
Thương Mai xòe tay: “Bình yên một khoảng thời gian, nhưng chúng ta đều biết, những ngày tháng bình yên thật sự vẫn còn xa.”
Mộ Dung Khanh đưa tay sờ vết sẹo trên cổ tay cô: “Nàng không cần sợ bà ta, có vết sẹo này, bà ta sẽ không động vào nàng, còn trong bóng tối, chúng ta tự mình cẩn thận hơn là được.”
Sợi dây sẹo như Thái Hoàng Thái hậu giá lâm, đối với bách quan cũng có tác dụng ràng buộc nhất định, Hoàng hậu cũng không dám vọng động.